Suốt quãng đường, cô đã vô cùng cẩn thận, ngay cả khi ở khách sạn cũng không dùng tên thật. Cô không tài nào hiểu nổi tại sao bọn chúng lại có thể tìm ra cô nhanh đến vậy.
Vương Chính Long cười lắc đầu: "Xin lỗi, thông tin của khách hàng chúng tôi buộc phải giữ bí mật."
Đôi mắt Kiều Tử Lâm đảo nhanh khắp phòng. Bảo cô ngồi im chờ chết ư? Không đời nào! Chỉ cần có cơ hội, cô nhất định sẽ bỏ chạy.
Một tên côn đồ tiến đến trước mặt Vương Chính Long, cười nói: "Đại ca, người đẹp thế này, nhìn thôi đã chảy nước miếng rồi. Đại ca, trước khi tiễn cô ta lên đường, cho anh em vui vẻ một chút đi."
"Đúng đó đại ca! Gái ngon thế này mà bỏ qua thì phí quá!"
Cuối cùng vẻ bình tĩnh trên mặt Kiều Tử Lâm cũng rạn nứt, lộ ra chút kinh hoảng. Sống chết cô có thể không màng, nhưng sự trong sạch thì không thể!
Vương Chính Long không bỏ qua vẻ hoảng hốt trên mặt Kiều Tử Lâm, cười lớn nói: "Anh em, có muốn nếm thử mùi vị của cô Kiều đây không?"
Ánh mắt của đám đông quét qua người Kiều Tử Lâm, như thể đang nhìn một cơ thể trần trụi.
"Lũ khốn nạn các người!" Kiều Tử Lâm gầm lên một tiếng.
Cô nhanh chóng chống tay lên sô pha, đạp văng hai gã đứng sau, rồi lao nhanh vào phòng ngủ, rút ra một con dao găm từ dưới gối.
Vương Chính Long cười nhạo: "Ha ha! Cô Kiều, cô muốn dùng con dao găm bé nhỏ đó để đối phó với chúng tôi sao? Hay cô nghĩ chỉ dựa vào nó là cô có thể trốn thoát? Tôi không ngại nói cho cô biết, trong ngoài khách sạn này đều là người của tôi. Dù hôm nay cô có thoát ra khỏi căn phòng này thì cũng không thoát khỏi khách sạn đâu."
Chết tiệt! Xem ra lần này cô thật sự không thoát được rồi.
Khóe miệng Kiều Tử Lâm nhếch lên, cô cười lạnh: "Nếu tôi không bị thương, muốn rời đi cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ thì đúng là tôi không thoát được nữa rồi."
Vương Chính Long cười nói: "Vậy thì ngoan ngoãn chiều anh em tôi một chút đi. Trước khi chết còn được nhiều người đàn ông phục vụ như vậy, cũng coi như là phúc của cô rồi."
"Nằm mơ!" Kiều Tử Lâm gằn giọng.
Cô nhanh chóng thu dao lại, không chút do dự đâm thẳng vào ngực mình.
Máu tươi theo lưỡi dao bắn tung tóe khắp nơi.
Kiều Tử Lâm ngã thẳng xuống giường, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Tuổi 21 đẹp như hoa, cô đến thành phố Hoàn Nam một chuyến, cuối cùng lại bị ép đến bước đường phải tự sát. Cô không cam tâm!
Cô không cam tâm!
Cô muốn biết rốt cuộc là ai, là ai muốn cô chết, là ai đã dồn cô đến bước đường này!
Vì không cam tâm, đôi mắt Kiều Tử Lâm vẫn không hề nhắm lại, cứ trừng trừng nhìn lên trần nhà. Chiếc áo sơ mi trắng trên người cô đã bị máu nhuộm đỏ hoàn toàn, trông vô cùng đáng sợ.
Một gã đàn ông nhìn chiếc áo sơ mi nhuốm máu của Kiều Tử Lâm, run rẩy nói: "Đại ca, nghe nói phụ nữ chết mà mặc đồ đỏ... sẽ biến thành lệ quỷ đó."
"Cút! Mày giết người ít lắm hay sao mà còn tin vào mấy thứ đó?" Gã đàn ông đứng cạnh hắn ta tát một cái vào đầu tên kia.