Còn bây giờ, nó đã được mở rộng! Có thêm đất đai màu mỡ, thác nước, ao hồ và rừng rậm! Năng lượng dị năng dao động mạnh nhất là ở khu rừng nguyên sinh gần hồ nước, mang lại cho người ta một cảm giác tim đập rộn ràng. Toàn bộ cây cối ở đó đều là cây dị năng! Đối với Chu Văn Văn, một người mang dị năng hệ Mộc, điều này không thể tốt hơn được nữa.
"Chị Hai, đây là không gian của chị sao? Không gian của chị lợi hại thế này, làm sao có thể thua được chứ?"
Chu Thần há hốc miệng, đến giờ vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao Chu Vãn Vãn, người trông có vẻ ngốc nghếch kia, lại có thể hại chết chị gái mình.
"Trước đây chị chỉ có [Không Gian Tĩnh Lặng], chính là khu vực kia, người không thể đi vào."
Chu Văn Văn chỉ vào phần nền đá cẩm thạch, bên trên đang đặt không ít đồ đạc, có những thứ mua ở siêu thị, có cả lưới sắt và máy ấp trứng mua hôm nay. Chu Thần thử đi về phía đó nhưng bị một hàng rào vô hình chặn lại. Người không thể đi vào khu vực nền đá, nơi đó chỉ có thể chứa đồ vật và giữ cho chúng tươi mới.
"Một giờ bên ngoài tương đương với ba giờ ở đây. Chúng ta còn một khoảng thời gian, mau thu dọn nơi này một chút đi!"
Nói rồi, Chu Văn Văn đưa cho Chu Thần các loại hạt trái cây đã tách ra từ hôm qua.
"Vâng ạ."
Chu Thần đặt lồng hamster xuống đất, ngay cạnh lồng thỏ. Cậu mặc kệ con hamster đang tung tăng nhảy nhót vì được vào không gian mới, tay cầm một cái xẻng nhỏ, đào một cái hố, ném một hạt giống vào rồi hì hục múc nước tưới. Nước từ thác đổ xuống trong vắt, Chu Thần uống thử một ngụm thấy có vị hơi ngọt, cũng không quên cho hamster và thỏ uống một ít.
Chu Văn Văn biết nước từ [Thác Nước Linh Tuyền] đó rất tốt cho cơ thể, còn có thể tăng trưởng dị năng nên không ngăn cản Chu Thần. Cô cũng không hề nhàn rỗi, cô cắt lưới sắt ra, rào lại vài khu đất, đào hố rồi thử dùng ý niệm dẫn nước vào để làm máng nước cho các con vật. Mười năm ở kiếp trước, cô đã học được đủ thứ. Việc xây chuồng cho gà vịt tuy có hơi mệt, nhưng so với tương lai thì vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Hai chị em bận rộn gần bốn tiếng đồng hồ mới tạm thời dọn dẹp xong xuôi. Chu Văn Văn lấy ra mấy phần thức ăn, là những món trong bữa tiệc mua đêm qua, vẫn còn nóng hổi. Chu Thần gặm đùi gà đến hai má phồng lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ trong trẻo chưa bị vẩn đục bởi kiến thức.
Chu Văn Văn nhìn cậu em trai bảy tuổi của mình, bất giác nghĩ đến Chu Thần của năm mười bảy tuổi. Cậu khi đó đã không còn sự ngây thơ của trẻ con, chỉ còn lại vẻ chững chạc, trưởng thành của người lớn.
"Chị, chị đang nghĩ gì thế?"
Chu Thần lau cái miệng bóng mỡ, nghiêng đầu chớp mắt nhìn Chu Văn Văn.
"Không có gì, chỉ là thấy cái đầu tròn vo của em thế này, chắc đào tinh hạch sẽ thuận tay lắm đây!" – Chu Văn Văn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Chu Thần: "..."
Thôi, cậu tiếp tục gặm đùi gà thì hơn! Chị gái cậu chắc bị hỏng đầu rồi, có lẽ là bị Chu Vãn Vãn kích thích.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi không gian, tiếp tục đi thêm một đoạn nữa. Từ xa, họ đã thấy ông chủ trang trại đứng đợi ở điểm hẹn. Tiếng gà, vịt, ngỗng kêu chiêm chiếp không ngớt, xen lẫn tiếng be be hiền lành của bò và dê.
"Tất cả đều là hàng tươi sống, đảm bảo sếp của hai cô cậu hài lòng! Vợ chồng tôi bắt toàn con tốt đấy!"
Ông chủ trang trại lau mồ hôi, mệt đến không thở ra hơi. Ông sợ đơn hàng lớn này bị hủy. Vợ ông bắt vật nuôi, ông lái xe tải, còn cậu con trai học cấp ba thì ở đây trông coi. Cứ thế một khắc không nghỉ, chạy qua chạy lại ba chuyến mới chở hết được hàng tới đây. Dê bò đều được buộc vào gốc cây, còn gà vịt ngỗng thì chen chúc trong lồng sắt.
"Được rồi, số tiền còn lại tôi đã chuyển cho ông. Mọi người về trước đi! Người của sếp tôi cũng sắp tới rồi."
Chu Văn Văn rất sảng khoái thanh toán nốt.
"Chúng tôi có thể giúp đưa đến tận xưởng." – Ông chủ kiếm được một khoản lớn nên cũng thấy hơi ngại.
"Sếp của chúng tôi thật ra còn muốn hỏi, nếu dùng không hết thì có được trả lại không?" – Chu Văn Văn hỏi một cách khéo léo.
"Cáo từ!"
Chiếc xe tải màu xanh lam gầm rú rồi phóng đi, không để lại một dấu vết.
Chờ gia đình ba người của ông chủ đi khuất, Chu Văn Văn liền đưa tất cả các con vật vào không gian. Gà, vịt, ngỗng được phân vào ba khu chuồng gần nhau, dê và bò cũng được chia thành hai khu. Số lượng thỏ còn quá ít nên vẫn được giữ trong lồng.
Vừa vào không gian, lũ vật nuôi đang ồn ào bỗng im bặt. Chúng không ngừng mổ xuống nền đất đen, uống nước trong những chiếc hố chuyên dụng đã được đào sẵn, bên trong là nước từ [Thác Nước Linh Tuyền]. Thức ăn chăn nuôi không cần mua, cám mì từ lúa mì xay ra vẫn còn chất đống ở nhà ông bà nội, sau này trong không gian cũng sẽ trồng lúa mì.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho đám vật nuôi, trời đã về chiều. Chu Văn Văn lúc này mới lái chiếc minibus về hướng nhà ông bà nội.
Hai giờ sau, chiếc xe tiến vào thôn.
"Ủa?"
"Chị, kia không phải xe của nhà bác cả sao?"
Chu Thần liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc BMW ở phía trước.
"Ừm, những lời chị nói lúc trước, em đều nhớ kỹ chứ?"
Tay Chu Văn Văn siết chặt vô lăng, giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh. Thế nhưng, Chu Thần lại có thể cảm nhận được sự căng thẳng tỏa ra từ chiếc xe.
Cậu bé theo bản năng xoa xoa cái đầu tròn vo của mình, ôm lấy chú hamster nhỏ rồi ngoan ngoãn gật đầu.
"Dạ, em nhớ rồi. Nhà bác cả đều là người xấu, trong ngày tận thế họ đã hại chết ông bà nội và cả chúng ta nữa."
"Lát nữa em sẽ nhân lúc mình còn nhỏ không hiểu chuyện, đi xì lốp xe của họ, rồi tè bậy lên ghế lái của bác cả!"