Chương 3.2: Lẩu cay ngon tuyệt

Mạt Thế: Ta Làm Ruộng Cứu Vớt Thế Giới

Sồ Điền Đích Bạch Nhãn 05-11-2025 07:48:58

"Ừm, lẩu cay rất ngon." Tay Khương Minh đang cầm đũa khựng lại một chút, anh khẽ gật đầu rồi cúi xuống ăn tiếp. Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên làm mờ cặp kính gọng vàng, không ai nhìn thấy được cảm xúc ẩn sau đáy mắt anh. "Anh rể định mở siêu thị ở đâu ạ?" Chu Thần nghiêng đầu, giơ ngón tay cái về phía Khương Minh. Ngoài chị Hai ra, đây là lần đầu tiên cậu thấy có người ăn cay giỏi đến thế! Huống chi, lúc nãy cậu đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa chị gái và anh, biết Khương Minh muốn mở siêu thị, cậu đã quyết định công nhận người "anh rể" này rồi. "Đừng gọi lung tung." Chu Văn Văn lườm Chu Thần một cái, rồi gắp cho cậu một miếng thịt to. Làm tốt lắm! "Ngay ở đường Văn Xương, cổng khu dân cư Diệp Lạc." Khương Minh cúi nhìn những miếng thức ăn dính đầy dầu ớt đỏ au trong bát, gắp một miếng cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt. Anh không cảm nhận được bất kỳ hương vị nào, nhạt như nhai sáp. Cay ư? Anh không biết. Giữa làn khói nghi ngút của quán lẩu, anh chỉ ngửi thấy mùi máu tanh đặc trưng tỏa ra từ con người. Dạ dày đã được lấp đầy bởi lẩu, nhưng cơn đói vẫn cồn cào dữ dội. "Ủa, đây chẳng phải là ở gần nhà mình sao?" Chu Thần ngạc nhiên thốt lên. "Lượng người qua lại ở con phố này đúng là rất đông, siêu thị với quán ăn cũng nhiều. Hơn nữa, ở đây còn có một siêu thị lớn rồi, mở ở đây có vẻ không thích hợp lắm thì phải?" Chu Văn Văn cũng hơi bất ngờ. Cô biết ngày tận thế sắp đến, nhưng Khương Minh thì chắc chắn không biết. Thông minh như anh, sao lại chọn một vị trí không mấy thuận lợi như vậy? "Anh khá là ưng ý vị trí này. Nghe nói siêu thị lớn kia sắp có người mua lại để kinh doanh thứ khác rồi, không ảnh hưởng gì đâu." Khương Minh chậm rãi nói, khẽ hít vào không khí xung quanh. Hương vị cay nồng ngọt thanh của lẩu hòa lẫn với mùi của con người đều bị anh hít vào lồng ngực, nhưng rốt cuộc anh chỉ cảm nhận được mùi máu thịt. Mùi máu thịt kích thích vị giác. Con ngươi Khương Minh tối sầm lại, ngay cả lúc nói chuyện, anh cũng không dám ngẩng đầu nhìn Chu Văn Văn. Chu Văn Văn không hề nhận ra sự khác thường của Khương Minh. Trong mắt cô, anh vẫn là chàng học trưởng ấm áp như ánh mặt trời trước sau như một. "Vậy thì tốt quá!" Chu Văn Văn nghĩ thầm, nhà Khương Minh cách đây cũng không xa, nếu mở siêu thị ở con phố này, hai người gặp nhau sẽ rất dễ dàng. Tuy nhiên, trước đó, Chu Văn Văn vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để nói cho Khương Minh biết tin tức về ngày tận thế, không biết anh có tin hay không. Thật ra, một tháng trước khi virus tang thi bùng nổ, đã có một bộ phận rất nhỏ người thức tỉnh dị năng. Nhiều nơi trên thế giới cũng đã xuất hiện những biến dị lạ. Chỉ là lúc đó mọi người đều chưa biết cách hấp thụ hay khống chế năng lượng, nên tự nhiên khó mà phát hiện ra. Mãi cho đến một tháng sau, vào cái ngày định mệnh ấy, năng lượng dị năng mới tăng vọt như nước giếng phun, mọi người mới ý thức được rằng mình cũng đã thức tỉnh dị năng. Càng thức tỉnh sớm, dị năng sẽ càng mạnh, càng có khả năng đi đầu trong số những người có dị năng. Sau bữa cơm, Khương Minh đưa hai chị em Chu Văn Văn về. Anh lái ô tô ra, nên đồ đạc mua ở siêu thị đều để trong xe. Chu Thần ngồi ở ghế sau, còn Chu Văn Văn thì đi xe điện về. Xe của Khương Minh chạy rất chậm, cứ lẳng lặng theo sau Chu Văn Văn. "Anh Khương ơi, anh lái xe kiểu này dễ bị phạt tiền lắm đấy." Chu Thần có thể nghe rõ tiếng còi inh ỏi phía sau xe họ, suýt nữa thì gây tắc nghẽn giao thông. Thậm chí, cậu còn thoáng nghe được vài câu chửi thề văng vẳng. "Không sao." Khương Minh vẫn không tăng tốc, giữ nguyên vận tốc ngang với chiếc xe đạp điện phía trước. Ánh mắt anh qua khóe mi vẫn luôn dõi theo bóng dáng Chu Văn Văn. Tay anh nắm chặt vô lăng, không ai biết anh đang nghĩ gì. Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện ở phần đường dành cho người đi bộ ngay phía trước Chu Văn Văn. Cô vội vàng phanh gấp, đầu xe chúi về một bên, suýt chút nữa thì ngã lăn xuống đất. Người đàn ông kia cũng phản ứng rất nhanh, nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy chiếc xe. "Cô không sao chứ?" Tô Văn Châu nhìn mắt cá chân Chu Văn Văn, vẻ mặt đầy áy náy. Mắt cá chân cô hơi trầy da một chút, rỉ ra vài giọt máu đỏ. "Tôi không sao, may mà anh phản ứng nhanh." Chu Văn Văn dựng lại chiếc xe điện của mình, rồi mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Tô Văn Châu, chỉ huy trưởng của căn cứ an toàn Niết Bàn. Kiếp trước, cô chỉ quen biết anh sau khi mạt thế xảy ra, không ngờ bây giờ lại có dịp gặp gỡ sớm hơn. Người này thực lực rất mạnh, mới hơn hai mươi tuổi đã có thể quản lý cả một căn cứ an toàn, nghe nói còn có thể dễ dàng lấy lại vật tư quan trọng từ giữa vòng vây của bầy tang thi. Quan hệ giữa hai người họ trước đây chỉ dừng ở mức xã giao, thường xuyên gặp mặt nhưng ít khi trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau làm nhiệm vụ. "Chào cô, tôi là Tô Văn Châu, cô có thể gọi tôi là Tiểu Tô." Tô Văn Châu cười xởi lởi với Chu Văn Văn, đưa tay phải ra. "Tôi là Chu Văn Văn." Chu Văn Văn cũng đưa tay ra bắt lại. Làm bạn với chỉ huy trưởng một căn cứ an toàn từ sớm thế này cũng không tệ. Ít nhất, ở trong căn cứ, có vị thế hơn Chu Vãn Vãn là được rồi. Kít! Chiếc ô tô đột ngột phanh gấp. Khương Minh và Chu Thần cùng lúc bước thẳng xuống xe. "Chị Hai, chị có bị thương không?" "Văn Văn!" Khương Minh đã chạy đến bên cạnh Chu Văn Văn, vẻ mặt căng thẳng. Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí bỗng trở nên nồng đậm hơn nơi đầu mũi anh. Chỉ cần cúi xuống là thấy ngay vết thương ở mắt cá chân Chu Văn Văn, máu đỏ tươi trong nháy mắt nhuộm hồng con ngươi Khương Minh. Điều đó không hề khơi dậy khát vọng máu tươi nơi anh, mà ngược lại, nó lại kích phát những cảm xúc cuồng bạo, hung tàn và tàn nhẫn nhất sâu trong tâm trí anh. Phảng phất như anh lại nhìn thấy một Chu Văn Văn nằm trên giường bệnh, tinh hạch đã bị moi ra.