Chu Văn Văn nhận lấy số hạt giống ông lão đưa, cẩn thận cất đi. Không gian và dị năng hệ Mộc có thể làm cho những hạt giống này sinh trưởng. Nếu dược liệu sinh ra có thể mang theo một ít năng lượng, vậy thì chúng sẽ trở thành cây dị năng có thể trị liệu cho cả người thường lẫn dị năng giả!
Ở kiếp trước, Chu Văn Văn cũng chỉ từng thấy một cây như vậy, đã khiến cho không ít dị năng giả cao cấp phải đánh nhau đến chết đi sống lại để tranh giành. Trong không gian của cô, chắc chắn có thể trồng được. Trong không gian có một nơi năng lượng dị năng dao động mạnh nhất, rộng khoảng tám trăm dặm, bên trong toàn là những cây dị năng tỏa ra năng lượng dồi dào. Có dược liệu, nhưng không đầy đủ.
"Bên trong vẫn còn một ít, nếu cô nương muốn, lão sẽ bán hết cho cô."
Ông lão rất dứt khoát, đi thẳng vào sâu bên trong tiệm thuốc, lấy ra mấy cái hộp vừa nhìn đã biết rất hiếm khi được mở.
"Bao nhiêu tiền ạ? Cháu lấy hết!"
Mua hạt giống là món hời nhất, Chu Văn Văn cũng không quan tâm bên trong là hạt giống gì, có thể mua là cô sẽ mua.
Ông lão thần bí giơ lên ba ngón tay.
"Ba vạn ạ?"
Chu Văn Văn ngẩn người. Có hơi đắt, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
"Là 3000 tệ."
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa, giọng nói này nghe như đã từng quen.
Chu Văn Văn vừa quay đầu lại đã thấy Tô Văn Châu. Anh là chỉ huy tương lai của căn cứ an toàn Niết Bàn, cũng là người mà tuần trước cô suýt chút nữa đã đụng phải. Theo dòng thời gian hiện tại, đây là lần thứ hai cô gặp anh.
"Công tử."
Ông lão khẽ gật đầu với Tô Văn Châu.
Chu Văn Văn và Chu Thần liếc nhìn nhau, trong đáy mắt có chút nghi hoặc. Bán dược liệu thôi mà cũng trang trọng vậy sao? Còn gọi là "công tử", đây là cách xưng hô của thời đại nào vậy?
"Văn Văn, lại gặp mặt rồi."
Tô Văn Châu cười với Chu Văn Văn, còn đưa tay sờ đầu Chu Thần. Động tác rất tự nhiên, khiến cho Chu Thần cũng không kịp phản ứng.
"Đây là cửa hàng nhà anh sao?"
Chu Văn Văn thật sự không biết cửa hàng này là của anh. Trong ký ức, lúc cô gặp Tô Văn Châu, anh đã là chỉ huy căn cứ. Nghe nói trước tận thế gia đình anh rất giàu có, cho nên mới có thể nhanh chóng xây dựng nên một căn cứ an toàn. Toàn thân anh toát ra khí chất của một vị quý công tử, giống như bước ra từ một bộ phim cổ trang.
"Ừm, em muốn gì, đều có thể nói với bác Từ, chỗ của bác ấy về cơ bản đều có cả." – Tô Văn Châu nhìn về phía ông lão rồi nói tiếp: "Bác gói đồ lại, rồi cho người giao đến nhà cho cô Chu."
Anh không nói rõ là giao thứ gì.
"... Vâng ạ."
Ông lão khựng lại một chút, nhưng không nói gì thêm, mà thật sự đi thu dọn đồ đạc.
"Tổng cộng bao nhiêu tiền, tính tiền trước đã ạ!"
Chu Văn Văn cười với Tô Văn Châu, rồi nói với nhân viên thu ngân đang cầm máy tính ở bên cạnh. Hiện tại cô và Tô Văn Châu thật sự không quá thân thiết, Chu Văn Văn không cần mặc cả, cũng không lo bị lừa. Dù sao Tô Văn Châu cũng là một chỉ huy căn cứ chính trực.
Tiếng máy tính lạch cạch vang lên một hồi, nhân viên thu ngân đã tính xong hết những món đồ Chu Văn Văn muốn lấy.
"Tổng cộng là 24 vạn 3000 tệ." – Nhân viên thu ngân rất lễ phép nói.
"Được!"
Chu Văn Văn lập tức chuyển một nửa tiền đặt cọc, số còn lại sẽ chuyển sau khi nhận được hàng.
"Tôi và Thần Thần còn có việc khác, xin phép đi trước!"
Chu Văn Văn kéo Chu Thần, chuẩn bị tiếp tục càn quét khu chợ đầu mối.
"Ngày mai em có rảnh không?" – Tô Văn Châu cười hỏi.
Anh không hề khách sáo với Chu Văn Văn, cứ như thể hai người không phải chỉ mới gặp hai lần, mà là những người bạn thân thiết. Chu Văn Văn thậm chí bắt đầu hoài nghi ký ức của mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô rất chắc chắn rằng kiếp trước mình và Tô Văn Châu thật sự không có nhiều giao thiệp.
"Ngày mai tôi có việc quan trọng rồi, hiện tại cũng đang hơi vội, khi nào có rảnh sẽ nói chuyện sau."
Cô phải gặp Khương Minh, nói về chuyện tận thế. Chu Văn Văn thầm nghĩ Tô Văn Châu cũng là một chỉ huy căn cứ, lúc nào đó phải nhân lúc anh không chú ý, dùng giấy vo viên ném vào người anh ta để cảnh báo. Hy vọng căn cứ có thể trụ thêm được vài năm.
"Được, tạm biệt, Văn Văn."
Tô Văn Châu vẫy tay chào Chu Văn Văn, nhìn Chu Thần và cô rời đi.
"Chị Hai, lúc trước em có gặp người kia bao giờ chưa ạ?" – Chu Thần sờ sờ đầu mình, vừa rồi cảm giác được anh ta sờ đầu cũng không hề khó chịu, cứ như một người trưởng bối ôn hòa.
"Chắc là chưa." – Chu Văn Văn chần chừ lắc đầu.
Ở kiếp trước, Chu Thần và Tô Văn Châu càng không có nhiều giao thiệp. Dù sao Chu Thần cũng là một đứa trẻ, không mấy khi tham gia các đội đi tìm kiếm vật tư. Cậu về cơ bản đều ở cùng Chu Văn Văn. Còn Chu Văn Văn thì đúng là đã tham gia vài lần vào đội do Tô Văn Châu dẫn dắt, nhưng chắc chắn là chưa nói với nhau được mấy câu.
"Vậy à, lạ thật."
Chu Thần gãi đầu, cùng Chu Văn Văn quay lại nhìn về phía tiệm thuốc bắc. Tấm biển hiệu của tiệm được viết bằng chữ Tiểu Triện, ngay ngắn hai chữ "Hiệu thuốc". Vào thời nhà Tần, chữ Tiểu Triện được quy định là chữ viết thống nhất, người hiện đại biết viết loại chữ này không nhiều.
Tô Văn Châu vẫn đứng trước cửa tiệm, dõi mắt nhìn theo hướng hai chị em, tướng mạo ôn hòa, khiêm khiêm tốn tốn. Lúc này, anh càng giống một mỹ nam trong phim cổ trang hơn nữa.
"Thư pháp không tệ." – Chu Văn Văn lẩm bẩm một câu rồi cùng Chu Thần tiếp tục đi càn quét khu chợ.
-
Mãi đến bốn giờ chiều, Chu Văn Văn và Chu Thần mới lái chiếc minibus rời khỏi chợ đầu mối. Những vật tư nhỏ gọn được cô lợi dụng chiếc xe để che mắt rồi cho vào không gian, còn những vật tư lớn và cồng kềnh thì được giao đến nhà kho mới thuê.