"Vâng ạ, lát nữa đi mua ít mì gói chị Hai thích ăn." Chu Thần gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Khương Minh, rồi nhe răng cười toe toét: "Đây là anh rể phải không ạ? Trông đẹp trai quá!"
"Đừng có nói bậy nói bạ, đi mua đồ ăn vặt đi!" Chu Văn Văn véo nhẹ má Chu Thần một cái, lông mày hơi nhướng lên.
Đúng là cùng một cha mẹ sinh ra, em trai ruột giống hệt cô, miệng lưỡi cũng lanh lợi ghê!
"Chào anh ạ!" Chu Thần lém lỉnh như một chú khỉ con, nhanh chóng kéo xe hàng chạy biến.
Chu Văn Văn đẩy chiếc xe đẩy hàng, trước hết dừng lại ở khu trái cây. Đào, mận, dưa hấu, chanh dây, nhãn, nho, lê, sơn trà, vải... Loại nào cô cũng mua năm cân. Đây đều là những loại quả có hạt.
Là một người sở hữu dị năng hệ Mộc, cô có thể cảm nhận rõ ràng đất đai trong không gian căng tràn sức sống. Nếu đem hạt của những loại quả này gieo vào không gian, chẳng mấy chốc cây giống sẽ mọc lên và kết trái.
Hạt thì đã có, nhưng mầm cây ăn quả thì vẫn phải đi mua.
Người có dị năng hệ Mộc rất được coi trọng trong thời mạt thế. Một dị năng giả hệ Mộc mạnh mẽ có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng. Đến năm thứ tám của thời mạt thế, chỉ cần đưa cho cô một cái hạt, cô đã có thể thúc đẩy nó mọc thành một cây ăn quả hoàn chỉnh.
Đến giữa trưa, giờ cơm, người đến siêu thị mua sắm càng lúc càng đông. Khương Minh và Chu Văn Văn đi song song với nhau, khoảng cách giữa họ cũng dần thu hẹp lại. Khương Minh vịn tay vào xe đẩy hàng, những ngón tay hơi siết chặt, trên mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp, nhưng dường như anh luôn cố tình tránh né tiếp xúc với Chu Văn Văn. Đã rất nhiều lần, tay anh sắp chạm vào tay cô, nhưng rồi lại bị anh kiềm chế thu về, đặt lại lên thành xe.
"Anh định lấy thêm gì không?" Chu Văn Văn vừa lựa những món mình cần mua, vừa ném cho Chu Thần đang đẩy xe cách đó không xa. Đó là một ít kẹo, dù sao Chu Thần cũng còn là một đứa trẻ, cô chuẩn bị sẵn cho cậu.
"Cái này!" Ánh mắt Khương Minh lướt qua Chu Thần, rồi tùy tay cầm thêm một ít đồ ăn vặt. Toàn là những loại Chu Văn Văn thích ăn.
Chu Văn Văn nhìn hàng hóa đầy ắp trong siêu thị, không kìm được nuốt nước bọt. Mười năm ròng, cô gần như chưa từng được ăn no. Mỗi lần ra ngoài tìm kiếm vật tư, cô đều may mắn hơn người khác, ít gặp phải tang thi, lại còn thuận lợi tìm được đồ dùng. Nhưng dù sao cũng phải tính toán cho tương lai, luôn phải dự trữ vật tư cho ngày hôm sau, vì không ai biết ngày mai sẽ ra sao.
Các căn cứ an toàn cứ lần lượt thất thủ, chẳng biết đến lúc nào thì căn cứ mình đang ở cũng sẽ bị tang thi công phá. Mà căn cứ an toàn Niết Bàn, nơi được mệnh danh là "con cưng của Thượng Đế","Vùng Đất Chúa Chọn". Tường thành của nó không phải kiên cố nhất. Dị năng giả cũng không phải đông đảo và mạnh mẽ nhất. Những người sống sót lại càng không phải đoàn kết nhất. Ấy thế mà đó lại là nơi an toàn nhất trong suốt mười năm mạt thế, và cũng là căn cứ an toàn cuối cùng. Mọi người đều tin rằng đó là vùng đất được chọn, ngay cả thủy triều tang thi cũng không đi qua, có thể cứ bình yên như thế mãi.
Nhưng cuối cùng, thành cũng bị phá, không còn một tấc đất an toàn nào nữa.
Chu Văn Văn nhanh chóng chọn lựa vật tư, chẳng mấy chốc đã chất đầy xe đẩy. Lúc cô không để ý, Khương Minh cũng đã lấy đầy một xe đồ.
Ra khỏi siêu thị, ai nấy đều tay xách nách mang.
"Hay là chúng ta đi ăn cơm cùng nhau nhé?" Chu Văn Văn cảm thấy bụng mình trống rỗng, thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm từ các quán ăn xung quanh bay tới.
Thật muốn ăn một bữa no nê! Sống lại đã mấy tiếng đồng hồ, cô bận rộn đủ thứ mà vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.
"Được!" Khương Minh theo bản năng định từ chối, nhưng khi nhìn thấy gương mặt bình thản của Chu Văn Văn, miệng anh vẫn thốt ra một chữ "được".
"Ăn gì đây?" Chu Văn Văn nhìn về phía Khương Minh và Chu Thần.
Chu Thần chớp chớp mắt, không hé răng. Kẻ ăn chực như cậu thì không có ý kiến gì sất, món gì cũng xơi tuốt!
"Lẩu nhé, được không?" Khóe miệng Khương Minh khẽ nhếch lên, nhìn theo ánh mắt Chu Văn Văn, dừng lại ở một quán lẩu gần đó.
"Ok!" Chu Văn Văn ra hiệu một cái rồi lao thẳng đến quán lẩu.
Họ gọi một nồi lẩu uyên ương, một bên là lẩu nấm, một bên là lẩu cay. Hương vị cay nồng xen lẫn vị ngọt thanh theo không khí xộc thẳng vào mũi Chu Văn Văn, khiến cô phải nuốt nước miếng ừng ực.
Khương Minh cầm đũa chung, gắp nguyên liệu cho vào nồi, nhìn ánh mắt đói đến phát sáng của Chu Văn Văn, anh cười rồi vặn lửa lớn hơn.
Chẳng mấy chốc, cả ba người đã bắt đầu ăn.
"Hít hà... Lẩu cay này cay thật đấy!" Chu Thần chỉ mới ăn một miếng đồ trong nồi lẩu cay đã không chịu nổi, nước mắt bắt đầu chảy ròng ròng. Nước mắt nước mũi tèm lem.
Chu Văn Văn theo bản năng định đưa tay lau giúp Chu Thần, nhưng nhìn thấy "sản phẩm" bẩn thỉu của cậu em, cô lặng lẽ rụt tay về, ném cho cậu một tờ khăn giấy. Tình chị em mong manh, quả nhiên không chịu nổi thử thách.
"Ăn bên không cay này không phải tốt hơn sao." Dù sao cũng là em ruột, Chu Văn Văn rót cho Chu Thần một cốc nước, rồi lại cắm đầu ăn tiếp. Lẩu cay rất cay, nhưng càng ăn càng thấy ngon, hết bát này đến bát khác, không tài nào dừng lại được.
"Chị Hai, lẩu cay này có ngon đến thế không ạ?" Chu Thần nhìn Chu Văn Văn ăn như hổ đói mà rùng mình. Cay quá, cậu ăn một miếng mà cay muốn chết luôn.
"Đương nhiên là ngon rồi, phải không, anh Khương?" Chu Văn Văn nhướng mày, liếc nhìn Khương Minh đang ngồi đối diện. Không ngờ anh lại là người thích ăn cay đến vậy. Gắp miếng này đến miếng khác, mặt không cảm xúc mà ăn, ngay cả Chu Văn Văn, một người vốn thích ăn cay, cũng không bì được với kiểu ăn của anh ấy.