Chương 16: Là tôi đã không bảo vệ tốt cho em

Mạt Thế: Ta Làm Ruộng Cứu Vớt Thế Giới

Sồ Điền Đích Bạch Nhãn 05-11-2025 07:48:57

Ông Chu Lương dứt khoát mở hộp giữ nhiệt, bỏ thêm vào mấy cái bánh bao nhân thịt nữa. Theo một ý nghĩa nào đó, đây không phải là đồ ăn nhà ông bị trộm. Mà có khả năng là, heo nhà ông sắp đi ủi cải trắng nhà người ta rồi. "À đúng rồi, có thể lén cất cho ông mấy bình rượu trắng được không? Đừng nói cho bà con biết nhé!" – Ông Chu Lương đột nhiên hạ giọng, vẻ mặt gian xảo. Rượu nho và rượu ngũ cốc tự ủ ở quê đã tích trữ không ít, nhưng ông lại chỉ thích cái vị mạnh của rượu trắng. Ông vẫn luôn muốn mua nhưng sợ bà Vương Lệ Phương không đồng ý nên không dám đề nghị. Mà ngay cả khi mua về cũng chưa chắc đã được uống. Chỉ có thể lén mua, lén uống. "Được ạ! Nhưng cũng phải đợi sau khi dị năng tăng lên rồi mới được uống!" Khóe miệng Chu Văn Văn giật giật, nhưng vẫn đồng ý ngay với nguyện vọng nhỏ nhoi này của ông. Ông không được uống rượu là vì lý do sức khỏe, chỉ cần sau này dị năng và thể chất tăng lên là có thể uống thoải mái. "Hiểu, ông hiểu! Mấy ngày nay bận tích trữ lương thực quá, không có thời gian, đợi ổn định rồi ta sẽ ngày nào cũng vào không gian của con luyện tập!" – Ông Chu Lương nghiêm túc gật đầu. "Đến giờ rồi, con đi đây ạ." Chẳng mấy chốc đã đến giờ hẹn. Một ý niệm thoáng qua, Chu Văn Văn đã thu dọn những thứ vừa làm xong vào không gian, nhấc chân đi thẳng ra ngoài. "Đừng đi vội, tiền mua rượu trắng của ông đây, cầm lấy mà mua hết cho ông!" Ông Chu Lương nhanh chóng lao về phía "căn cứ bí mật" của mình. Còn chưa kịp chạm vào viên gạch men giấu sau là chiếc phong bì, một chiếc phong bì trơn bóng đã bay tới. Ông Chu Lương đưa tay chộp lấy, đúng là chiếc phong bì ông dùng để giấu tiền riêng, nhưng bên trong trống không, chẳng có gì cả. Ông Chu Lương: "..." - Cổng tiểu khu. Chu Văn Văn vừa ra khỏi cổng lớn đã thấy ngay Khương Minh đang đứng ở đó. Anh mặc một bộ đồ thể thao phối màu xanh nhạt và trắng, đứng dưới ánh mặt trời, cả người phảng phất như đang tỏa ra ánh sáng. "Đây là bánh bao ông nội tôi làm, anh nếm thử đi." Chu Văn Văn đưa hộp giữ nhiệt cho Khương Minh. Anh hơi khựng lại một chút rồi mới nhận lấy. Chỉ là trao cho nhau một chiếc hộp giữ nhiệt, Khương Minh cũng có vẻ rất giữ kẽ, cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc. "Qua công viên bên kia đi!" Khương Minh thấy mồ hôi trên trán Chu Văn Văn. Đang là tháng bảy, nắng như đổ lửa. "Được." Chu Văn Văn giơ tay che vầng thái dương chói mắt, qua kẽ ngón tay, cô nhìn Khương Minh với vẻ mặt ôn hòa. Anh mặc quần dài áo dài tay, gương mặt khô ráo mát mẻ, ngay cả trên gọng kính mạ vàng cũng sạch sẽ, không một giọt mồ hôi. Chậc chậc. Công viên cách tiểu khu không xa, thỉnh thoảng có thể thấy vài đứa trẻ đang trượt ván vui đùa. Trời vẫn nóng như cũ, cây cối xanh tươi che đi phần lớn ánh nắng. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, lưa thưa chiếu xuống người Chu Văn Văn và chiếc ghế dài. "Gần đây anh có cảm thấy chỗ nào không giống bình thường không?" Ngũ quan của Chu Văn Văn đã nhạy bén hơn rất nhiều. Cô chú ý thấy ngoài mấy đứa trẻ ở xa xa, nơi này không có ai khác nên đã mở lời trước. Khương Minh ngồi trên ghế dài, những ngón tay đang cầm hộp giữ nhiệt càng trở nên trắng hơn một chút. Anh lại nghĩ đến chuyện cũ. Cảm giác bất lực một lần nữa ùa vào lòng. Một luồng lệ khí tỏa ra từ người anh. Yếu tố tàn bạo trong đầu đang điên cuồng gào thét, muốn cắn nuốt tất cả. Nhìn gương mặt trước mắt, Khương Minh đè nén mọi cảm xúc xuống. Gương mặt anh vẫn ấm áp, dịu dàng, thậm chí còn nở nụ cười trả lời: "Đúng là có chút không giống. Tôi nghi ngờ thế giới này sắp có biến đổi lớn, giống như tận thế trong tiểu thuyết vậy." Anh ôm hộp giữ nhiệt bằng hai tay, thân mình ngồi thẳng tắp. Vóc dáng cao lớn, thẳng thớm của anh và chiếc hộp giữ nhiệt trông có phần không hợp nhau. "Anh cũng phát hiện ra sao? Vậy có phải anh đã thức tỉnh dị năng rồi không?" Chu Văn Văn nhìn về phía Khương Minh, lặng lẽ lau đi khóe miệng đang chảy ra thứ nước miếng không có tiền đồ. Anh chỉ ngồi ở đó thôi cũng đã là một bức tranh phong cảnh rồi. "Ừm, hệ Băng." Đầu ngón tay Khương Minh khẽ động, một luồng năng lượng quấn quanh đầu ngón tay anh. Từng bông tuyết rơi xuống, đậu trên tay rồi nhanh chóng tan biến. "Tôi cũng có dị năng. Những gì tôi biết có lẽ nhiều hơn anh một chút. Sau 25 ngày nữa, cả thế giới sẽ..." Chu Văn Văn tuôn một tràng. Ngay cả chính cô cũng không ý thức được mình đã nói hơi nhiều, trong đó còn xen lẫn cả những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước. Cho dù Chu Thần có khả năng biết trước tương lai, cũng không thể nào biết được tỉ mỉ đến vậy. Trừ phi là trọng sinh. Khương Minh chỉ ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe. Ánh sáng phản chiếu từ gọng kính mạ vàng che khuất tầm mắt Chu Văn Văn, khiến cô không thấy rõ được cảm xúc trong đáy mắt anh. "Văn Văn..." Ngay khi Chu Văn Văn còn định hùng hồn nói tiếp, một đôi tay đã đặt lên vai cô. Cô vừa quay đầu lại đã ngã vào một vòng tay lạnh lẽo. Giữa mùa hè nóng bức, lại lạnh lẽo đến tận xương. Chu Văn Văn theo bản năng siết chặt vòng tay, nhưng làm cách nào cũng không thể sưởi ấm được. "Dị năng giả hệ Băng ai cũng lạnh như vậy sao?" Chu Văn Văn rúc vào lòng Khương Minh, cũng không nhìn thấy được biểu cảm của anh, chỉ có thể ngây thơ chớp mắt. Năm thứ 10 của tận thế, nhân loại không chinh phục được thiên nhiên, cũng không chiến thắng được tang thi. Càng không ai biết rằng những con tang thi hùng mạnh, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể và màu máu, thì vẻ ngoài không khác gì con người. Khương Minh từ từ buông Chu Văn Văn ra, đôi môi mỏng hơi mím lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi gằn từng chữ: "Ngày hôm đó, tôi đã suýt chút nữa, suýt chút nữa là có thể cứu được em." Xuyên qua gọng kính mạ vàng, Chu Văn Văn có thể thấy đôi con ngươi của Khương Minh có chút đỏ tươi. "Có ý gì?" – Chu Văn Văn không kịp phản ứng. "Là tôi đã không bảo vệ tốt cho em."