Chương 36.1: Khắc chế

Mạt Thế: Ta Làm Ruộng Cứu Vớt Thế Giới

Sồ Điền Đích Bạch Nhãn 05-11-2025 07:48:56

"Vậy chị Hai, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Chu Thần nắm chặt con chuột hamster nhỏ, trong lòng thầm thở dài. Tích trữ hàng hóa vẫn chưa đủ, lẽ ra nên tích trữ thêm cả tã giấy mới phải. Nhìn thấy cảnh này, cậu sắp sợ đến tè ra quần rồi. "Đợi một chút nữa, chờ trời sáng hẳn rồi chúng ta sẽ ra ngoài xem xét." Chu Văn Văn rót hai tách trà nóng cho ông bà đang căng thẳng, giúp họ bình tĩnh lại. Việc xuống lầu cũng là để rèn luyện dị năng cho cả nhà, giúp mọi người thích nghi với hoàn cảnh mới nhanh hơn. "Ọe--!" Chu Lương nôn khan hai tiếng, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra thứ kia rất nhạy cảm với âm thanh nên vội vàng nín bặt. May mắn là trong tòa nhà không có động tĩnh gì. Thậm chí cả tiếng la hét cũng ít hơn hẳn so với các tòa nhà khác, chủ yếu là vì ở đây vốn đã ít người. "Cháu gái, nếu chúng ta ra tay giết hết bọn chúng, có bị coi là giết người rồi bắt đi ăn cơm tù không?" Vương Lệ Phương rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, bà nhìn những thi thể đang lúc nhúc dưới lầu, nội tâm vô cùng rối rắm. Chuyện này... có được tính là giết người không? "Sẽ không đâu ạ. Bà ơi, trên điện thoại chẳng phải đã gửi thông báo, khuyến khích mọi người ra tay rồi sao?" Chu Văn Văn cầm chiếc điện thoại đang rung lên bần bật, mở tin nhắn ra cho bà xem rõ hơn. Dòng thông báo này đã được gửi đến vô số lần, bà Vương Lệ Phương cũng đã xem qua, nhưng bà vẫn cảm thấy những con tang thi đang nhảy nhót kia trông y hệt con người, hoặc phải nói, chúng vốn dĩ là con người. Bà vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng. "Ăn cơm trước đã! Ăn xong rồi xuống!" Chu Lương hít một hơi thật sâu, định đi về phía nhà bếp, nhưng mới đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu hỏi Chu Văn Văn: "Cái thứ trong đầu của bọn nó còn quý hơn cả vàng à? Lại còn có thể tăng cấp dị năng nữa?" Trong thời mạt thế, thứ quý giá nhất chính là Tinh hạch. Có Tinh hạch, dị năng giả có thể nhanh chóng nâng cao sức mạnh, bổ sung thể lực. Nó cũng có thể dùng để trao đổi vật tư, là thứ còn được săn đón hơn cả vàng hay điểm tích lũy. "Đúng vậy ạ. Có thể dùng để trao đổi vật tư, cũng có thể dùng để hấp thụ năng lượng. Trong không gian của chúng ta cũng có năng lượng dị năng, còn nhanh và tiện lợi hơn cả việc hấp thụ Tinh hạch. Nhưng nếu có thể thu thập Tinh hạch thì cứ thu thập, vì nó chính là tiền, sẽ không bao giờ mất giá!" Chu Văn Văn khẳng định. Kể cả khi tận thế kết thúc, giá trị của Tinh hạch cũng sẽ chỉ tăng chứ không giảm, vì nó có thể giúp dị năng giả nâng cao thực lực. Nó chính là một dạng biểu hiện khác của năng lượng. "Được! Vậy lát nữa chúng ta xử lý thêm vài "bé đáng yêu"!" Chu Lương nghiến răng, hạ một quyết tâm trọng đại. Thế giới đã thay đổi quá lớn, hai ông bà già này không yên tâm nhất vẫn là hai đứa cháu. Nếu có thể tích cóp cho chúng một ít Tinh hạch thì còn gì bằng. Hơn nữa, ông không muốn trở thành gánh nặng, càng không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt cháu trai cháu gái, sợ rằng sẽ dọa hai đứa nhỏ. "Rào..." Vòi nước vẫn đang chảy, ông Chu Lương vừa định vo gạo thì đã bị Chu Văn Văn ngăn lại. "Ông ơi, mình dùng nước này đi ạ!" Cô lấy ra một thùng gỗ lớn, bên trong chứa đầy nước [Linh Tuyền]. Chu Văn Văn sợ nguồn nước của nhà máy đã bị ô nhiễm. Kiếp trước, mọi người vẫn luôn uống nước máy mà không xảy ra chuyện gì, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Chu Lương hiểu ý cháu gái, liền dùng nước [Linh Tuyền] để nấu cơm. Trong không gian vốn đã có sẵn thức ăn nấu chín, chỉ cần lấy ra là có thể ăn ngay, nhưng hai ông bà vẫn quyết định nấu một bữa mới. Tình hình này, không biết tận thế sẽ kéo dài bao lâu, tiết kiệm được chút nhiên liệu nào hay chút đó. Chu Văn Văn ngồi bên cửa sổ quan sát tình hình xung quanh, cô phát hiện số lượng tang thi dưới lầu ngày một nhiều hơn. Thỉnh thoảng, lại có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Có rất nhiều tang thi đã ngã từ trên lầu xuống, cũng có rất nhiều người vì muốn trốn tránh tang thi mà không may sảy chân. Tiếng da thịt rơi xuống đất đã nhuốm thêm một màu sắc nặng nề cho bầu không khí của buổi sớm mai. Chu Văn Văn: [Anh không sao chứ?] Cô tranh thủ lúc còn tín hiệu liền gửi tin nhắn cho Khương Minh. Khương Minh: [Anh không sao, em cứ ở yên trong nhà, anh đến chỗ em ngay đây. ] Chu Văn Văn: [Anh cẩn thận một chút. Nếu bọn "bé đáng yêu" đông quá thì cứ tìm chỗ trốn trước đi, chúng ta gặp nhau ở căn cứ an toàn cũng được!] Cô vội vàng trả lời, sợ rằng Khương Minh sẽ gặp chuyện trên đường tới đây. Khương Minh: [Yên tâm. ] Anh chỉ trả lời hai chữ rồi im lặng. Toàn bộ thành phố, thậm chí cả thế giới như bị nhấn nút tạm dừng. Chỉ có những con tang thi thối rữa là còn hoạt động, chúng nhảy nhót ở khắp mọi ngóc ngách trên thế giới. Không chỉ mảnh đất này, mà bất cứ nơi nào có con người, nơi đó liền có tang thi. - Cách khu dân cư Diệp Lạc nơi Chu Văn Văn ở hai dãy phố, một chàng trai có khuôn mặt trắng trẻo đang xem điện thoại. Anh mặc một bộ đồ thường phục, chiếc áo dài tay màu trắng càng làm tôn lên vẻ ngoài sáng sủa như nắng mai, cặp kính gọng vàng khiến anh trông vô cùng nho nhã, lịch sự. Khương Minh cất điện thoại vào túi, ánh mắt bình thản nhìn xung quanh. Xung quanh anh, tang thi nằm la liệt ngổn ngang trên mặt đất, tất cả đều đã ngất đi. Vào khoảnh khắc tận thế ập đến, Khương Minh, người vốn đã bị biến dị, cũng bị ảnh hưởng bởi sóng điện não hỗn loạn. Anh có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác cuồng bạo và khát máu trong đầu ngày một mãnh liệt, thậm chí từ rất xa anh đã có thể ngửi thấy mùi máu thịt đang ẩn náu trong các tòa nhà. Nói cách khác, khi tận thế bắt đầu, sóng điện não của anh trở nên mạnh mẽ hơn, và bản năng của loài tang thi cũng trỗi dậy dữ dội hơn.