Nhưng, cuối cùng anh vẫn chậm một bước. Cái ngày định mệnh ấy, là ngày anh hoàn toàn giải phóng bản năng của mình. Nỗi đau bị dồn nén không cách nào giải tỏa, đến một giọt nước mắt cũng không thể rơi, anh chỉ có thể lựa chọn tiếp tục khắc chế.
Trong vô thức, những ngón tay anh siết chặt, móng tay đâm xuyên qua da thịt, máu đen đặc quánh như mực chảy ra.
Tại nhà họ Chu.
Chu Văn Văn đang gọi điện thoại cho bà nội.
"Alo, bà nội ơi, lúa mì nhà mình mới thu hoạch, với cả ngô từ năm ngoái có phải vẫn chưa bán không ạ?" Ngô vụ mới đã gieo trồng rồi, nhưng lúa mì và ngô của hai mùa trước vẫn chưa bán.
Để chăm sóc hai chị em mồ côi cha mẹ, hai ông bà đã phải đi đi về về giữa quê và thành phố. Ông bà nhận khoán gần năm mươi mẫu đất, sản lượng lương thực thu được rất lớn. Mỗi khi thu hoạch xong, ông bà không bán ngay mà cất vào kho thóc, đợi giá từ từ tăng lên. Bán ngay lúc thu hoạch thường ít có lời nhất. Ngay cả khi chỉ đợi giá tăng thêm một hào mỗi cân, thì tích tiểu thành đại, năm mươi mẫu lương thực cũng bán thêm được vài ngàn tệ. Lần trước, ông bà đã chọn bán một nửa vào thời điểm tro núi lửa bay đến trong nước, còn một nửa thì quyên góp.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ bà, Chu Văn Văn thở phào nhẹ nhõm.
"Bà ơi, ngày mai con với Chu Thần cùng về quê thăm ông bà nhé. Bà có cần con mang gì về giúp không ạ?"
"À, Chu Thần mai không phải đi học ạ, cô giáo lớp học thêm bị ốm, xin nghỉ một tháng rồi!"
"Dạ, vâng ạ, Chu Thần ngoan lắm, bài tập hè làm xong hết rồi." Chu Văn Văn gật đầu qua loa, mắt liếc nhìn chiếc máy bay giấy đang bay lượn khắp phòng. Đúng là "xong" thật rồi.
Cô vừa cúp điện thoại, Chu Thần đã ôm ống heo tiết kiệm của mình cùng một chiếc phong bì đen thui chạy tới.
"Chị Hai, mau xem nè, cái này là của ông nội cất giấu, có những ba nghìn tệ đó!" Cậu bé vừa mang chiếc phong bì đến, Chu Văn Văn đã ngửi thấy mùi dầu mỡ quen thuộc từ bếp ám vào. Xem ra cả đời này ông cụ có bao nhiêu tiền riêng đều bị "khoắng sạch" rồi!
Xoảng một tiếng giòn tan.
Chu Thần đập vỡ tan ống heo tiết kiệm của mình, tiền mặt màu đỏ rơi vãi đầy đất.
Chà! Còn nhiều hơn cả tiền riêng của ông nội! Những hơn năm nghìn tệ!
"Chỗ này chị giữ cho em. Em muốn mua gì cứ nói với chị, chị mua cho." Chu Văn Văn không chút gánh nặng tâm lý nào. Tiền chẳng mấy chốc sẽ thành giấy lộn, phải nhanh chóng đổi thành vật tư. Cô muốn ông bà và em trai mình phải sống sót.
"Vâng ạ!" Chu Thần nhe răng cười, cũng không nói mình thích ăn gì. Cậu bé cái gì cũng thích ăn, không kén chọn, miễn có thịt là được!
Chu Văn Văn nhìn qua đống vật tư hôm nay mang về từ siêu thị, tâm niệm vừa động, cô liền thu phần lớn vào không gian.
"Chị Hai, đây là không gian của chị ạ?" Chu Thần không hề sợ hãi, ngược lại đôi mắt còn sáng lên lấp lánh. Vài phút trước, trong lúc xé bài tập hè, cậu cũng đã tranh thủ lên mạng tìm hiểu thêm chút kiến thức về mạt thế, biết rằng không gian là thứ bắt buộc phải có.
"Ừm, còn có thể trồng trọt nữa. Chúng ta lấy hết hạt trái cây ra đi." Nói rồi, Chu Văn Văn bày hết số trái cây mua hôm nay ra. Táo, hồng, lê, nho... đủ loại, trải kín cả bàn.
"Tuyệt vời!" Chu Thần không nói hai lời, chạy ngay đi lấy dao gọt hoa quả.
Phần thịt quả cũng không lãng phí. Vì một lần không thể ăn hết, Chu Văn Văn đã chuẩn bị sẵn một ít hộp nhựa dùng một lần, cho cả vào hộp rồi cất vào vùng không gian tĩnh lặng màu đen, lúc nào muốn ăn cũng có thể lấy ra.
Chu Văn Văn một bên tách hạt, một bên đặt mua đồ trên mạng. Chuyển phát nhanh trong thành phố sẽ giao đến rất sớm. Băng vệ sinh, giấy vệ sinh, khăn ướt, cô mua hàng thùng hàng thùng, đủ cho cả nhà dùng vài chục năm. Khăn mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa tắm, cô đặt mua thẳng một trăm bộ, dùng để tắm cho "đám bé đáng yêu" kia cũng thừa thãi.
Cân nhắc đến việc mua quá nhiều đồ có thể khiến hàng xóm chú ý, Chu Văn Văn không tiếp tục mua số lượng lớn nữa. Thời gian vẫn còn rất nhiều, hôm nay giải quyết xong đồ dùng sinh hoạt trước đã.
Cùng lúc đó, Chu Văn Văn lại gọi điện thoại cho một nhà hàng, dặn họ chuẩn bị ba mươi bàn tiệc cưới, tất cả đều đóng gói, cô sẽ đến lấy. Trong thời mạt thế, nấu nướng rất bất tiện, mùi thức ăn tỏa ra sẽ thu hút sự dòm ngó của kẻ khác.
Vì không đặt trước, họ nói hôm nay không làm kịp. Chu Văn Văn cũng không nhiều lời, trả thêm ba nghìn tệ, cộng với năm vạn tiền đặt cọc. Cuối cùng, họ hẹn hơn chín giờ tối có thể đóng gói xong.
Lần lượt, từng thùng từng thùng đồ dùng sinh hoạt được giao tới. Mỗi chuyến hàng đến, Chu Văn Văn đều thu vào vùng không gian tĩnh lặng màu đen, mấy thùng các tông cũng không vứt đi, để dành đến lúc nhiệt độ xuống âm mấy chục độ còn có thể dùng để nhóm lửa sưởi ấm. Có người hàng xóm hỏi Chu Văn Văn mua nhiều đồ vậy làm gì, cô đều lấy cớ là quyên góp cho vùng núi để cho qua chuyện.
Hai chị em ngồi tách hạt trái cây cả buổi chiều, đến khi lấy hết hạt ra thì trời cũng đã tối. Hàng chuyển phát nhanh cũng đã giao xong, trong không gian đã chất đầy một đống đồ. Chu Văn Văn đều mua những thứ đồ có chất lượng tương đối tốt, thoáng cái đã tiêu gần ba mươi vạn. Số dư còn lại bốn trăm bảy mươi vạn.
Sau khi ăn tối qua loa, Chu Văn Văn suy nghĩ một lát rồi lại in thêm vài bản tài liệu đã chuẩn bị hôm nay. Chuyện này liên quan đến sự tồn vong của cả nền văn minh nhân loại, chỉ giao cho một người thì không đảm bảo.
Dặn dò Chu Thần ở nhà không được mở cửa cho người lạ xong, Chu Văn Văn lái chiếc Minibus cũ nát trong nhà ra ngoài. Chiếc Minibus này trước đây ông bà vẫn dùng để chở phân bón, ghế sau đều đã được tháo dỡ nên không gian rất rộng. Cũng coi như là "bảo bối cũ", để ở quê không yên tâm, nên thường đậu ở gara ngầm.