Khương Minh nhìn qua, từ xa đã thấy một gã thanh niên đang chạy về phía này. Trong tay gã cầm một chiếc túi xách cũ kỹ, người phụ nữ bán hàng thì đang đứng tại chỗ la hét trong hoảng loạn. Bà muốn đuổi theo lấy lại ví tiền, nhưng trên chiếc xe ba gác vẫn còn rau củ, sợ mình vừa rời đi thì cả xe lẫn hàng đều sẽ mất.
Khương Minh nheo mắt, cả người đã lao đi. Trong đêm tối, anh phảng phất như một bóng ma.
"A! Dừng tay! Cho mày! Cho mày!"
Gã thanh niên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người như bị cối đá nghiền nát, lập tức khuỵu nửa người xuống đất. Cánh tay đau điếng. Gã sợ hãi ngay lập tức, vội vàng đưa chiếc túi về phía Khương Minh.
Ngay lúc Khương Minh nhận lấy chiếc túi, tên trộm đột nhiên giãy giụa đứng dậy, gần như là dùng hết sức lực để thoát ra. Gã không quan tâm cánh tay có thể bị gãy hay bị thương hay không. Nếu bị bắt vào tù, e rằng phải rất lâu sau mới có thể ra ngoài.
Tên trộm đột nhiên phản kháng, móng tay gần như cắm vào cánh tay Khương Minh, hung hăng cào rách một đường. Khương Minh đột nhiên thu tay lại, nhanh chóng lùi về sau một bước. Tên trộm loạng choạng một chút, cũng không quay đầu lại nhìn, cất bước bỏ chạy.
"Cậu ơi, cảm ơn cậu! Cậu không bị thương chứ!"
Người phụ nữ đạp chiếc xe ba gác cũng đã đuổi tới, vội vàng nói chuyện với Khương Minh.
Khương Minh đưa chiếc túi cho bà rồi quay đầu bỏ đi.
Trong một con hẻm nhỏ, Khương Minh bật đèn pin điện thoại, chiếu vào cánh tay mình. Làn da dưới lớp áo dài tay đã bị rách, máu đen nhuộm đỏ cả ống tay áo trắng.
"Hô... hô..."
Tiếng hít thở nặng nề từ xa truyền đến, phảng phất như đến từ một con mãnh thú thời viễn cổ.
Là tên trộm lúc nãy!
Khương Minh nhắm mắt lại, quả nhiên cảm nhận được một tia sóng não mỏng manh. Chỉ trong chốc lát, một thân hình vặn vẹo đến biến dạng lảo đảo đi tới trước mặt Khương Minh. Mặt hắn chi chít những mạch máu màu xanh tím, ánh mắt dại ra, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng "hô hô". Đứng trước mặt Khương Minh, hắn có vẻ hơi sợ sệt, cúi đầu nhìn xuống đất, không dám ngẩng lên.
Khương Minh đánh giá từ trên xuống dưới gã trai đã biến thành tang thi, ánh mắt dừng lại ở móng tay của hắn. Móng tay hắn đúng là đã cào rách da anh, nhưng ngón tay của hắn không hề bị thương. Hắn không phải vì tiếp xúc với máu của Khương Minh mà biến thành tang thi, mà là vì virus đã bắt đầu lan tràn!
Lòng Khương Minh trĩu xuống, đây là trùng hợp sao? Mình vừa mới xung đột với tên này, hắn liền biến thành tang thi. Từ trong những luồng sóng não yếu ớt, Khương Minh thấy được quỹ đạo sinh hoạt của tên trộm này, hắn đã tiếp xúc với quá nhiều người, rất khó tìm ra manh mối.
Tận thế đã bắt đầu rồi, chỉ là virus còn chưa lây lan khắp nơi mà thôi. Gần đây, anh không thể rời khỏi tiểu khu.
Khương Minh lắc đầu, xoay người rời đi. Người khác ra sao anh không quản được, chỉ cần đừng động đến người anh muốn bảo vệ, tận thế thì cứ tận thế đi!
Phía sau anh, con tang thi với ngũ quan đã vặn vẹo từ từ đưa ngón tay của mình lên. Móng tay sắc bén vô cùng đột nhiên đâm về phía thái dương.
"Bịch" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất vang lên. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên thi thể, trông vô cùng nặng nề.
Không biết từ khi nào, một bóng người cao lớn đã xuất hiện bên cạnh thi thể. Những ngón tay thon dài phảng phất không hề sợ hãi khối thi thể vặn vẹo này, còn đưa ra lật qua lật lại cái đầu của nó. Đối với máu đen và óc văng tung tóe, anh không có nửa phần khó chịu.
"Lại bắt đầu rồi."
Người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất đứng dậy, móc ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau ngón tay mình. Lau khô xong, đầu ngón tay anh bùng lên một ngọn lửa, thiêu sạch chiếc khăn tay dính máu đen. Dưới ánh trăng, người đàn ông lộ ra một gương mặt thanh tú lạnh lùng.
Nếu Chu Văn Văn ở đây, nhất định sẽ nhận ra người đàn ông này chính là chỉ huy căn cứ an toàn Niết Bàn, Tô Văn Châu.
Đêm nay, không hề yên bình. Những nơi xuất hiện biến dị không chỉ có một chỗ này.
-
Sáng sớm, Chu Văn Văn còn đang ngái ngủ gặm chiếc bánh bao nhân thịt bà nội làm thì cửa bị gõ vang. Lý Mục đã tìm tới.
"Cô xem cái này."
Lý Mục vừa vào cửa liền đặt hai vật thể trong suốt như lưu ly, to bằng ngón út lên trước mặt Chu Văn Văn. Vật thể trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn.
Đó là tinh hạch trong đầu tang thi.
"Anh tìm thấy ở đâu vậy?" – Chu Văn Văn sợ đến mức đứng bật dậy. Đây là đồ vật trong não tang thi, chẳng lẽ tận thế đã bùng phát sớm hơn?
"Bắt đầu từ đêm qua, lục tục có những bệnh nhân nghi là mắc bệnh dại được đưa vào bệnh viện, có mấy người đã chết trên đường. Đây là tìm thấy từ trong đầu thi thể." – Sắc mặt Lý Mục ngưng trọng.
"Những người phát bệnh nhất định phải được cách ly khống chế tốt, tốt nhất là có thể bắt đầu nghiên cứu virus ngay lập tức!" – Chu Văn Văn vội vàng nói.
"Đã cho cách ly khống chế toàn bộ bệnh viện rồi, các chuyên gia di truyền học, sinh vật học và y học cũng đều đã bắt đầu bí mật nghiên cứu, chỉ có điều kết quả..." – Lý Mục nhắc đến việc nghiên cứu, khẽ lắc đầu. Virus rất khó giải quyết, tất cả các chuyên gia y học từng tiếp xúc với bệnh nhân đều bó tay toàn tập. Cũng chỉ có thể cứng rắn mà nghiên cứu. Ai cũng biết, loại virus này có ý nghĩa gì.
Nghe Lý Mục nói, lòng Chu Văn Văn trĩu xuống. Cô nghi ngờ kiếp trước, virus có lẽ cũng không phải bộc phát ngay lập tức, vì để xã hội ổn định nên đã không được công bố. Điều Chu Văn Văn quan tâm hơn là, lần này, liệu có giống như kiếp trước không? Vắc-xin, rốt cuộc còn có thể nghiên cứu phát minh ra được không?
"Dị năng giả hấp thụ tinh hạch sẽ có lợi, phương pháp chi tiết tôi đã ghi trong tờ giấy đó rồi." – Chu Văn Văn nhìn hai viên tinh hạch sáng lấp lánh, lập tức mất cả cảm giác thèm ăn, bữa sáng cũng không muốn ăn nữa.