Vừa về đến nhà, Chu Văn Văn đã ngửi thấy mùi thịt kho thơm nức mũi.
Trong bếp, một nồi vịt kho đang tỏa hương nghi ngút. Mùi ớt cay nồng hòa quyện vào không khí, xộc thẳng vào lồng ngực khiến người ta cảm thấy nóng ran.
"Trời sắp tối rồi, con đừng ra ngoài nữa. Văn Văn, thu dọn chỗ sủi cảo này vào trước đi!"
Vương Lệ Phương vừa nói, tay vẫn không ngừng gói sủi cảo.
Chỉ trong lúc Chu Văn Văn ra ngoài mua đồ, hai ông bà đã bày kín cả phòng khách toàn là sủi cảo. Nào là nhân hẹ trứng gà, nhân thịt heo nấm hương, nhân cải cúc thịt heo, rồi cả nhân hồi hương trứng gà... Ước chừng cũng phải hơn một ngàn chiếc.
Gần đây hai ông bà chẳng lúc nào ngơi tay, ngày nào cũng đổi món, nghĩ ra món gì ngon là lại làm món đó, tất cả đều để Chu Văn Văn cất vào trong không gian.
Hai ông bà cũng có nỗi lo của riêng mình. Họ sợ rằng mình sẽ già yếu, chết trước hai đứa cháu, bỏ lại chúng nó bơ vơ chịu khổ. Kể từ khi biết tin tận thế sắp bùng nổ, họ gần như không nghỉ ngơi, kể cả khi vào không gian cũng vừa tiêu hao dị năng vừa trồng trọt thu hoạch rau củ. Thậm chí còn chăm hơn cả Chu Văn Văn.
"Bà ơi, đồ đạc chuẩn bị gần đủ rồi ạ, bà nghỉ ngơi chút đi!"
Chu Văn Văn bật TV lên, vặn âm lượng lớn hơn một chút.
Vương Lệ Phương liếc nhìn màn hình, miệng thì nói: "Ừ, lát nữa bà nghỉ ngay. Con xem TV đang nói gì kìa!"
Thế nhưng tay bà vẫn thoăn thoắt gói nốt chỗ nhân còn lại trong chậu.
"Thông báo khẩn: Yêu cầu toàn bộ người dân không được ra ngoài..."
Tất cả các kênh truyền hình đều bị ngắt tín hiệu, chỉ còn liên tục phát đi phát lại dòng thông báo này.
Keng! Keng!
Điện thoại trong nhà đồng loạt vang lên, mỗi máy đều nhận được hai tin nhắn được gửi hàng loạt.
Tin nhắn đầu tiên có nội dung y hệt thông báo trên TV.
Tin nhắn thứ hai thì viết về thông tin của tang thi, cảnh báo mọi người nếu thấy ai có hành vi kỳ quái thì phải lập tức giữ khoảng cách, cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân. Tin nhắn thứ hai rất dài, chiếm trọn màn hình điện thoại và giới thiệu cực kỳ chi tiết, ngay cả đặc điểm của các loại dị năng giả cũng được mô tả rõ ràng.
Tuy nhiên, vẫn chưa có thông tin về vị trí các căn cứ an toàn. Chu Văn Văn đoán rằng họ sợ nếu công bố bây giờ, người dân sẽ đổ xô đến đó, và khi virus bùng phát, các căn cứ an toàn cũng sẽ bị nhét đầy tang thi. Đây là một quyết định chẳng đặng đừng.
Thông báo được gửi đi gửi lại thêm vài lần nữa đến điện thoại của từng người.
Lúc này, mọi người mới bắt đầu ý thức được rằng, có lẽ đại sự sắp xảy ra thật rồi. Nếu không phải là chuyện chắc chắn một trăm phần trăm, chính phủ đã không gửi thông báo dồn dập như vậy.
Trong khi đó, trên các diễn đàn nước ngoài lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
"Ôi Chúa lòng lành, tôi sẵn lòng cho không bọn họ hai hộp thịt, chỉ để họ có thể sống sót qua cái gọi là tận thế đấy!"
"Thật không hiểu nổi họ lấy đâu ra lắm lương thực thế, cướp bóc cả ngày trời mà siêu thị vẫn chưa hết hàng. Đây chắc chắn là tin vịt!"
"Chẳng ai hiểu rõ bọn họ hơn tôi đâu. Chắc chắn họ bị một thứ tà ma nào đó trong truyền thuyết ám rồi, nên mới đi tin vào mấy chuyện nhảm nhí hoang đường này!"
"Lạy Chúa, làm sao tận thế có thể ập đến chỉ trong một ngày được chứ!"
"Mấy trận thiên tai vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi. Cục Hàng không đã giải thích rõ ràng rồi, chỉ có lũ ngu dốt mới liên tưởng đến mấy chuyện siêu nhiên!"
-
Bên ngoài, người ta đồng loạt chế giễu những cảnh báo đó.
Trái ngược lại, trên mảnh đất này, ai nấy đều đang lo lắng run rẩy, ôm đống lương thực trong tay mà hối hận vì đã không mua nhiều hơn nữa.
Mười một giờ đêm.
Nếu cô nhớ không lầm, tận thế sẽ bắt đầu vào khoảng sáu giờ sáng mai. Đêm nay, có lẽ sẽ là một đêm khó mà chợp mắt.
Điện thoại cứ keng keng vang lên không ngớt, vài phút lại có một tin nhắn hàng loạt được gửi đến. Tất cả mọi người đều nhận được những thông tin đủ sức làm sụp đổ thế giới quan của họ. Đó là những bài giới thiệu chi tiết về dị năng giả và tang thi, được gửi đi nhiều lần đến mức nhắm mắt lại cũng có thể đọc thuộc lòng.
Ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh lặng đến cực điểm. Ngay cả khu chợ đêm cũng đã tắt đèn. Dường như ai nấy đều đang nín thở chờ đợi một cuộc phán xét, cuộc phán xét của ngày mai.
Chu Văn Văn cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Khương Minh.
Chu Văn Văn: [Anh đang ở nhà không? Cửa nẻo đã khóa kỹ chưa? Nhất định phải cẩn thận nhé. ]
Kiếp trước, dù căn cứ an toàn Niết Bàn ở ngay gần đây và Khương Minh vẫn còn sống, nhưng Chu Văn Văn lại chưa từng gặp lại anh. Mãi cho đến giây phút cuối cùng trước khi chết, khi bị Chu Vãn Vãn moi mất tinh hạch, trong tình cảnh chật vật và thảm hại nhất, cô mới thoáng thấy bóng dáng anh bị bầy tang thi xô đẩy.
Lần này sống lại, Chu Văn Văn không muốn phải xa cách Khương Minh nữa, thậm chí cô còn muốn anh dọn đến ở cùng nhà mình. Không bao giờ xa nhau mới là kết quả tốt nhất. Nhưng cô biết Khương Minh cũng có gia đình riêng, không thể nào bắt hai nhà chen chúc trong một căn hộ được.
Tuy nhiên, Khương Minh cũng là người trọng sinh, chắc chắn anh sẽ chuẩn bị phòng hộ thật tốt. Cô chỉ hy vọng sau khi đến căn cứ an toàn, hai người có thể gặp nhau mỗi ngày.
Khương Minh: [Yên tâm, anh chuẩn bị cả rồi. Sáng mai anh sẽ qua tìm em, cứ ở nhà đợi anh nhé. ]
Khương Minh: [Dưới tấm thảm chùi chân trước cửa nhà em có một chùm chìa khóa. Dùng nó có thể mở cửa mấy căn hộ gần đây. Đồ bên trong là anh chuẩn bị cho em, nhớ cất cho kỹ đấy. ]
Chu Văn Văn: [Thứ gì vậy?]
Khương Minh: [Đồ cho em, sợ em bị đói. ]