Chương 25: Bộ trưởng Bộ Hậu cần

Mạt Thế: Ta Làm Ruộng Cứu Vớt Thế Giới

Sồ Điền Đích Bạch Nhãn 05-11-2025 07:48:57

Chu Văn Văn trừng mắt nhìn, cân nhắc hồi lâu rồi mới nhận lấy. "Sau này tôi chỉ làm việc với ngài và Lý Mục, những người khác tôi đều không quen biết." Sau khi nhận lấy tấm thẻ, Chu Văn Văn nghiêm túc nói. Cô không muốn bị làm phiền, không muốn vướng vào những cuộc đấu đá nội bộ, chỉ muốn làm một mỹ nữ lặng lẽ kiếm vật tư và tích phân. Có thể giúp đỡ mọi người thì tốt, nhưng cô không muốn hy sinh sự tự do của mình. "Cô yên tâm, sau này tôi sẽ chỉ để Lý Mục tìm cô. Nếu cô gặp phiền phức, có thể dùng thẻ thân phận Bộ trưởng Bộ Hậu cần của mình để đến bất kỳ căn cứ an toàn chính phủ nào điều động nhân lực!" Trong mắt Trương Gia Cùng lóe lên tia sáng, ông cảm thấy chuyện này coi như đã ổn thỏa. Năng lực bảo quản thực phẩm tươi sống đối với các căn cứ mà nói, quá quan trọng. Nó liên quan đến sự tồn vong của cả một căn cứ. Còn mười ngày nữa, trong mười ngày này, còn có thể tích trữ thêm vào chỗ Chu Văn Văn một ít đồ ăn có hạn sử dụng ngắn như bánh mì, màn thầu. Hoàn toàn không sợ bị hỏng. Đối với sự đảm bảo của Trương Gia Cùng, Chu Văn Văn rất tin tưởng. Mười mấy giờ sau, máy bay vững vàng hạ cánh. Bốn phía trống không, Chu Văn Văn cũng không biết máy bay đã đỗ ở đâu, chỉ mơ hồ thấy xung quanh là núi non, tĩnh lặng vô cùng. Có lẽ đây là một căn cứ bí mật nào đó. Chu Văn Văn lấy hết số vật tư đã thu thập ra, chất thành một đống đầy ắp, cao sừng sững. Thậm chí còn cao hơn cả những ngọn núi xung quanh. Cô có giữ lại một phần, xem như là thù lao đã nói trước. Tuy không giữ lại đủ một phần mười, nhưng cũng là một số lượng đáng kinh ngạc. Về phần đạn dược vũ khí, Chu Văn Văn đã giữ lại hai container. "Chỗ này, chỗ này, trước tiên cứ cất vào chỗ cô đã." Trương Gia Cùng vừa thấy nhiều đồ như vậy, mồ hôi cũng vã ra, vội vàng bảo Chu Văn Văn thu ngay vào không gian. "Ngài cho người thống kê lại đi, sao chép thành hai bản, chúng ta mỗi người một phần." Chu Văn Văn không vội thu vào không gian, mà bảo họ làm tốt việc ghi chép trước. Cô sẽ không tham lam những thứ này, nhưng quy tắc chính là quy tắc, phải có ghi chép để duy trì sự cân bằng giữa hai bên. Nói thẳng ra là, vật tư trong không gian của Chu Văn Văn tuy nhiều, nhưng không thể lẫn lộn với của quốc gia, đến lúc đó sẽ không nói rõ được. "Không cần tính toán rõ ràng như vậy đâu, cô cứ tùy tiện ăn, cũng ăn không hết bao nhiêu!" Trương Gia Cùng thì lại không để tâm đến chút tiêu hao đó. Ông là người chính trực, nhưng cũng hiểu được sự linh hoạt. Cho cấp dưới một ít chỗ tốt thì mới có thể hợp tác lâu dài. Nếu không có không gian, ông không thể nào nhanh chóng tích trữ được nhiều vật tư như vậy, cũng không có khả năng bảo quản được chúng. Cho nên để gia đình Chu Văn Văn ăn uống thoải mái cũng không tính là gì. Cứ tùy tiện ăn, cũng ăn không hết bao nhiêu. "Vẫn là nên tính toán rõ ràng một chút đi! Các người nghèo quá, tôi sợ các người chiếm tiện nghi của tôi." Câu này của Chu Văn Văn lại là lời nói thật lòng. Không gian của cô có thể gieo trồng, có thể nuôi động vật, chất lượng đều tốt hơn đồ đi mua. Vật tư cô tích trữ là cho cả nhà dùng. Vật tư Trương Gia Cùng tích trữ là cho cả nước cùng dùng. Dựa theo tỷ lệ mà nói, vật tư của Chu Văn Văn còn nhiều hơn! Trương Gia Cùng: "..." Trong lòng ông như bị một nhát dao đâm, một lời khó nói hết mà đi thống kê vật tư. Vì đồ vật quá nhiều, họ thống kê theo từng container. Những thứ gửi vào chỗ Chu Văn Văn cũng đều là số chẵn cho dễ đếm. Chỉ riêng nước khoáng đã gửi một ngàn vạn kiện. Danh sách được lập thành hai bản, Chu Văn Văn đem bản danh sách của mình cùng với số vật tư đó thu vào không gian. "Không gian của tôi có thể nuôi động vật. Nếu cần, có thể gửi một ít gia cầm, nhưng phải cho tôi thêm một ít hàng rào, thù lao thì là hai căn biệt thự kết cấu thép nhẹ. Lứa con non sinh ra sau này các người có thể dùng tích phân để mua." Chu Văn Văn suy nghĩ một chút rồi tung ra một quả bom tấn. Cô phát hiện, những động vật thả vào trước đó đều không cần người chăn nuôi, chỉ cần rải một ít hạt cỏ là có thể nhanh chóng nuôi thả. Tốc độ sinh trưởng của cỏ rất kinh người, hoàn toàn không lo đám gia cầm bị đói. Chỉ cần dùng hàng rào vây lại là được. Đây quả thật là một phi vụ làm ăn có thể thực hiện. "Thật sao? Vậy thì tốt quá! Cô yên tâm, thứ cô muốn chắc chắn sẽ lo liệu cho cô. Cô còn muốn gì nữa không? Máy bay có muốn không?" Mắt Trương Gia Cùng trợn to, chỉ hận không thể dắt Chu Văn Văn theo bên mình. Nếu cô trở thành cánh tay phải đắc lực của ông, vậy thì tuyệt đối tiện lợi. Nhưng ông cũng biết, Chu Văn Văn có thể giúp bảo quản vật tư đã là sự hỗ trợ lớn nhất rồi. "Nếu có thể có một chiếc thì cũng không tồi!" – Chu Văn Văn nhướng mày, cũng không từ chối. Ai lại chê đồ tốt quá nhiều chứ? Lúc này không cần mới là đồ ngốc! "He he, căn cứ bên kia có mấy chục chiếc máy bay nhỏ, cô cứ thu vào không gian đi, trong đó có hai chiếc không có trong sổ sách, xem như là thù lao cho cô!" – Trương Gia Cùng cũng không khách sáo. Bộ trưởng Bộ Hậu cần, là người một nhà. Gia nghiệp lớn, thù lao cho nhiều, bộ trưởng sẽ tích trữ được nhiều! Chu Văn Văn: "..." Cho nên, cái gọi là máy bay nhỏ có phải là máy bay nhỏ thông thường không? "Chị, mưa sao băng kìa!" – Chu Thần đang đứng một bên đột nhiên chỉ lên trời. Mấy người Chu Văn Văn ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đen kịt, từng đốm huỳnh quang lấp lánh sáng lên, kéo theo một cái đuôi thật dài rồi vụt tắt. Sao băng ngày càng nhiều, đến cuối cùng cả bầu trời đều là sao băng.