Khi hai chị em đến nhà kho lớn, bên trong đã xếp đầy rất nhiều vật tư. Bà Vương Lệ Phương đang chỉ huy các công nhân giao hàng chuyển đồ vào kho. Đó đều là những thứ Chu Văn Văn đã mua ở chợ đầu mối buổi sáng, bà Vương Lệ Phương chỉ việc thanh toán nốt số tiền còn lại. Tốc độ của người ở chợ đầu mối rất nhanh, vật tư sung túc, chỉ cần báo địa chỉ là có thể giao ngay.
Những lúc không có công nhân giao hàng, Chu Văn Văn liền đóng cửa lớn lại để thu vật tư vào không gian, sau đó lại tiếp tục chờ người ta giao đến. Dược liệu, que cay, khoai tây lát, hoa quả sấy, yến mạch, mứt quả, đồ hộp... chất thành từng đống.
Nước mà ông Chu Lương đặt ở nhà máy cũng đã được giao đến, 3000 thùng nước khoáng lớn và một vạn kiện nước đóng chai. Nước quá nhiều và quá nặng nên được chia làm nhiều đợt để giao, hôm nay mới chỉ giao một phần.
Cả nhà bận rộn đến tám giờ tối mới về đến nhà.
-
Về đến nhà, Chu Văn Văn mới nhớ ra phải xem lại số dược liệu. Cô tiến vào không gian.
Dược liệu đã bào chế và hạt giống đều nằm trong [Không Gian Tĩnh Lặng]. Tâm niệm vừa động, số hạt giống liền bay đến trước mặt Chu Văn Văn. Ngoài những loại hạt giống dược liệu thường thấy, còn có chiếc hộp xám xịt mà ông lão đã lấy ra lúc trước.
Bên trong là hạt giống của một số loại dược liệu đã được chính phủ tuyên bố là tuyệt chủng.
Chu Văn Văn có chút kinh ngạc, không ngờ cửa hàng thuốc đó lại có những món đồ toàn diện và tốt giá hời đến vậy. Hạt giống dược liệu đã tuyệt chủng không phải là thứ có thể dùng tiền tài để đo đếm được.
Chu Văn Văn cẩn thận gieo hạt giống xuống bên cạnh [Thác Nước Linh Tuyền], đồng thời dùng dị năng hệ Mộc thúc đẩy chúng sinh trưởng một chút.
Chỉ trong chốc lát, những mầm xanh đã nhú lên.
"Ủa? Đây là hạt giống gì?"
Sau khi thúc đẩy toàn bộ số hạt giống dược liệu trong tay nảy mầm, Chu Văn Văn mới phát hiện ra một chiếc hộp gỗ nhỏ không bắt mắt.
Chiếc hộp trông rất bình thường, được làm bằng gỗ, đã ố vàng và có phần thô kệch. Bên ngoài cũng không có bất kỳ ký hiệu nào, so với những chiếc hộp chuyên dùng để đựng dược liệu quý giá khác, nó có vẻ hơi sơ sài. Chính vì vậy mà sau khi Chu Văn Văn đã làm nảy mầm hết các loại hạt giống khác, cô mới để ý đến nó.
Chu Văn Văn lau mồ hôi trên trán, mặc cho năng lượng dị năng trong không gian tự bổ sung cho sự thiếu hụt của mình, rồi ngồi bệt xuống đất và tiện tay cầm chiếc hộp nhỏ lên.
Chiếc hộp không có khóa, chỉ có một cái lẫy nhỏ, xoay nhẹ là có thể mở ra.
Bên trong hộp có một tờ giấy Tuyên Thành. Chu Văn Văn mở tờ giấy ra, bên trong chỉ viết ba chữ: Đế Hưu Thụ.
Ba chữ này được viết bằng chữ Tiểu Triện, nhưng khác với nét chữ trên biển hiệu của tiệm thuốc, rõ ràng không phải do cùng một người viết. Chu Văn Văn dùng tay chấm nhẹ lên mặt chữ, đầu ngón tay dính một chút mực tàu.
Hiển nhiên là nó mới được viết cách đây không lâu.
Số dược liệu này được giao đến kho hàng rồi mới bị Chu Văn Văn thu vào không gian. Nét mực chưa khô chứng tỏ người giao hạt giống đã viết những chữ này ở gần kho hàng rồi mới mang đến. Chu Văn Văn nghĩ đến vị lão gia kia, chẳng lẽ hạt giống này quá quý giá, ông không yên tâm để cho nhân viên trong tiệm giao mà phải tự mình mang đến?
Chu Văn Văn nhíu mày, nhìn về phía hạt giống bên trong hộp. Hạt giống toàn thân có màu trắng như ngọc, cầm vào có cảm giác ôn nhuận, không giống hạt giống mà trông như một viên ngọc dương chi thượng hạng. Nó to bằng ngón tay cái, nhìn kỹ còn thấy tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Chu Văn Văn chọn một vị trí gần [Thác Nước Linh Tuyền] nhất, đào một cái hố rồi đem hạt giống chôn xuống. Dị năng thiếu hụt trong cơ thể đã được bổ sung gần hết, Chu Văn Văn đặt tay lên mặt đất, bắt đầu thúc đẩy sinh trưởng cho cái cây gọi là Đế Hưu Thụ này.
Ánh huỳnh quang màu xanh lục từ đầu ngón tay Chu Văn Văn tràn ra, len lỏi vào các kẽ đất rồi biến mất, nhưng không có gì xảy ra. Hồi lâu sau, hạt giống vẫn không có dấu hiệu chui lên khỏi mặt đất. Chu Văn Văn cũng không vội, tiếp tục truyền năng lượng.
Là một người mang dị năng hệ Mộc, cô có thể cảm nhận được hạt giống này có lai lịch rất xa xưa, đã được cất giữ quá lâu nên rất khó trồng. Cô nghĩ có lẽ chính vì khó trồng lại có phần vô dụng nên họ mới bán đi! Nếu không thì cô thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.
Chu Văn Văn mệt thì nghỉ một lát, sau đó lại tiếp tục truyền dị năng. Cô cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy lúc mình sắp không chịu nổi nữa thì mặt đất đột nhiên nhú lên một cái mầm màu trắng như ngọc.
Sống rồi!
Đôi mắt Chu Văn Văn sáng lên, tâm trạng vô cùng tốt. Một loài thực vật quý giá được chính tay mình làm cho nảy mầm, cảm giác thật sự rất thỏa mãn.
Chu Văn Văn định tiếp tục thúc đẩy nó sinh trưởng, nhưng lần này lại như đá chìm đáy biển, không có một chút phản ứng nào. Nhưng mầm đã mọc lên rồi thì cô cũng không quá lo lắng về tỷ lệ sống sót. Ở trong không gian của cô, chắc chắn thứ gì cũng có thể sống! Đợi dị năng của mình tăng lên rồi lại tiếp tục vậy!
"Gâu!"
Tiếng của Đại Hoàng từ xa vọng lại. Khi Chu Văn Văn nhìn qua thì chú Husky heo cũng đã vọt tới trước mặt cô. Nó không kịp phanh lại, húc ngã cô ngồi bệt xuống đất. Một con chó nặng gần 200 cân. Sau khi có được dị năng hệ Phong, tốc độ của nó càng nhanh hơn. Nếu nó phá phách thì không ai có thể ngăn lại!
Chu Văn Văn xoa xoa thái dương, đứng dậy túm lấy gáy của gã Husky, uy hiếp với giọng âm u:
"Đại Hoàng mày nghe cho kỹ đây, mày không được phép phá hoại hoa cỏ cây cối và các con vật nhỏ trong này, nếu không tao sẽ ăn thịt chó!"