Làm cho ông bà nhận ra bộ mặt thật của Chu Thành Lâm không hề khó.
"Dạ."
Chu Thần đáp một tiếng rồi cùng Chu Văn Văn đi ra chờ thang máy. Trong lúc chờ, có thêm vài người nữa đi tới, tay xách nách mang đủ thứ túi lớn túi nhỏ, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
"Dì Vương, nhà dì chuyển đi ạ?"
Chu Văn Văn ngạc nhiên nhìn gia đình dì Vương. Vợ chồng dì đều là công nhân viên chức, vất vả lắm mới mua được căn nhà này với khoản vay ba mươi năm, cuộc sống vô cùng tiết kiệm. Nếu chuyển nhà thì còn có thể chuyển đi đâu được?
"Đúng vậy, chuyển nhà! Nhà dì mua được một căn ở nơi khác rồi, trả một lần toàn bộ luôn đấy!"
Dì Vương vui vẻ nói.
Chu Văn Văn nhướng mày, không hỏi thêm nữa, nhưng liếc nhìn vào nhà dì Vương. Đồ đạc bên trong đã được dọn đi gần hết, trống không. Bớt đi một gia đình, khi virus tận thế bùng phát, mối nguy hiểm tiềm tàng cũng sẽ giảm đi một chút. Cô lại liếc nhìn những căn hộ hàng xóm khác, tất cả đều cửa đóng then cài, không một tiếng động.
Cửa thang máy mở ra, không cho Chu Văn Văn nhiều thời gian suy nghĩ. Hai chị em đi thẳng xuống gara, lên chiếc minibus cũ kỹ.
-
Từ đây về quê chỉ mất hai tiếng. Trời còn sớm, Chu Văn Văn đưa Chu Thần đến chợ hoa chim cảnh.
Ở khu chợ buổi sáng này không chỉ bán chim cảnh và hoa cỏ, mà còn có cả gà, vịt, thỏ con được cung cấp bởi các trang trại chăn nuôi gần đó.
Thỏ sinh sản tốt, dễ nuôi, lớn lên lại đáng yêu, trong những ngày tang thi hoành hành, món thỏ xào cay nồng thơm nức quả là tuyệt phẩm. Gà vịt trông không đáng yêu lắm, nhưng nếu được hầm cùng quế, hoa hồi và các loại gia vị khác thì lại càng thêm mỹ vị. Bò và dê mùi hơi nặng, dân thành phố thường không mua cả con mà chỉ mua một phần tư, về chần qua nước sôi, xiên que rồi nướng khô. Rắc thêm chút bột thì là nữa thì không gì bằng. Còn ngỗng thì vừa ồn ào vừa hung dữ, nhưng chúng hợp nhất là với chiếc chảo sắt lớn. Sau khi "yên nghỉ ngàn thu" trong chảo, chúng sẽ mang lại niềm vui sướng tột độ cho mọi người.
Chu Văn Văn chỉ cần liếc một cái là biết mình muốn mua gì.
"Ông chủ, thỏ lấy hai đôi, gà, vịt, ngỗng mỗi loại 50 con, bò và dê mỗi loại mười con!"
Chu Văn Văn vừa mở miệng đã khiến người ta choáng váng.
"Gì cơ?"
Ông chủ mở to mắt, ngoáy tai, tưởng mình nghe nhầm.
"Sếp nhà tôi hôm nay ly hôn, đãi tiệc lớn, yêu cầu phải là hàng sống, về tự tay làm thịt!"
Chu Văn Văn nghiêm túc bịa chuyện.
"Hả?"
Ông chủ vẫn chưa kịp phản ứng.
"Không được thì thôi, tôi qua hàng khác."
Chu Văn Văn phẩy tay, kéo Chu Thần định rời đi.
"Được được được! Chỗ tôi có đủ hàng! Trong trại có hết! Cô gái, cần giao đến đâu?"
Ông chủ sợ tuột mất vị khách sộp, vội vàng lên tiếng. Trong lòng ông ta thầm mắng sếp của Chu Văn Văn là đồ thần kinh vừa lắm tiền vừa thô bỉ, nhưng lại hí hửng nghĩ đến việc bán xong đơn hàng lớn này là có thể mua cho vợ một cái vòng tay vàng.
Tổng cộng hết hơn hai mươi mốt vạn, trong đó bò và dê là khoản lớn nhất.
Chu Văn Văn trả trước một nửa tiền cọc và hẹn địa điểm giao hàng. Ông chủ đưa trước cho cô hai đôi thỏ rồi vội vã quay về chuẩn bị số gà, vịt, ngỗng còn lại. Lợi dụng chiếc minibus che khuất, Chu Văn Văn liền đưa mấy con thỏ vào trong không gian.
Còn vài tiếng nữa mới đến giờ giao hàng, Chu Văn Văn lại dạo thêm một vòng quanh chợ. Cô mua vài cái máy ấp trứng, dù nhiệt độ trong không gian rất thích hợp và có lẽ không cần dùng đến, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Xẻng, cuốc, thùng nước và các loại công cụ khác cũng được mua không ít, cho đến khi chất đầy cả chiếc minibus.
Đi ra ngoài một lát, cô lại tiếp tục mua sắm. Lần này là vài cuộn lưới thép rào chắn lớn, dài khoảng mấy trăm mét, để dùng làm hàng rào ngăn cách các loài động vật nhỏ. Cô còn tiện tay mua cho Chu Thần một con chuột hamster nhỏ làm thú cưng.
"Chị Hai, bây giờ mình đến chỗ hẹn có hơi sớm không ạ?"
Chu Thần xách cái lồng hamster, nhìn quanh rồi lặng lẽ nép sát vào người Chu Văn Văn. Vùng ngoại ô này rất ít người, nơi họ đang đứng lại là một khu rừng cần được bảo vệ nên dân cư càng thưa thớt. Bình thường sẽ có các đoàn du lịch ghé qua, nhưng hiện tại trời quá nóng, khu rừng không mở cửa vì sợ cháy nổ, chỉ có người dân địa phương qua lại.
"Chị đưa em đến một nơi hay ho."
Chu Văn Văn đỗ xe ở một chỗ khuất rồi đặt tay lên vai Chu Thần.
Không chờ cậu bé kịp phản ứng, hai chị em đã xuất hiện bên trong không gian.
Bầu trời xanh biếc không có mặt trời, trong veo vô tận. Mảnh đất màu mỡ trải dài ngút tầm mắt, đất đai tơi xốp. Bên cạnh là một thác nước thật dài đổ từ trên trời xuống nhưng lại không hề có tiếng nước chảy, trông như dải ngân hà tuôn chảy từ chín tầng mây.
Dải ngân hà đổ xuống mặt đất, tạo thành một hồ nước mờ ảo. Trong hồ, thỉnh thoảng có vài con cá nhảy lên rồi lại lặn mất. Cuối hồ là một khu rừng rậm rạp, tựa như rừng nguyên sinh.
Trong một thoáng, Chu Thần ngỡ mình đang mơ, nhưng mùi bùn đất và cây cỏ nồng đậm trong không khí mách bảo cậu rằng tất cả những điều này đều là sự thật.
Chu Văn Văn hít một hơi thật sâu, cảm giác dị năng của mình dường như đã tăng lên không ít. Trong không gian này cũng có năng lượng dị năng!
Ở một hướng khác của không gian, nơi đó không có gì cả, chỉ có một mặt sàn tựa như đá cẩm thạch trải dài vô tận, không có nước cũng không có đất. [Không Gian Tĩnh Lặng] này trải dài bất tận, tạo thành một ranh giới rõ ràng với vùng đất tràn đầy sức sống bên cạnh.
Trước đây, không gian của Chu Văn Văn chỉ có phần nền đá cẩm thạch này. Người không thể đi vào, chỉ có thể tích trữ vật tư và chúng sẽ được bảo quản tươi mới, không bao giờ hết hạn.