Chương 17: Cũng là người trọng sinh

Mạt Thế: Ta Làm Ruộng Cứu Vớt Thế Giới

Sồ Điền Đích Bạch Nhãn 05-11-2025 07:48:57

Giọng Khương Minh khàn đi. Chàng trai rạng rỡ ôn hòa ngày nào giờ phút này lại tỏa ra một luồng khí tức tàn bạo, phẫn nộ. "Anh... cũng là người trọng sinh?" Chu Văn Văn ngẩn người hơn nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu ra. Chẳng trách Khương Minh lại nói muốn mở siêu thị, hóa ra anh cũng giống mình, đều trọng sinh trở về thời điểm này. Tích trữ vật tư mới có thể sống một cách đàng hoàng! Khương Minh chậm rãi gật đầu, nhưng cặp tròng mắt đỏ tươi của anh vẫn chưa hề tan đi. Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Nếu trong người anh không phải là dòng máu màu đen, anh đã không lựa chọn suốt mười năm trời không xuất hiện trước mặt cô, mà chỉ âm thầm canh giữ ở nơi tăm tối. Để rồi cuối cùng cũng không thể bảo vệ được. "Đây cũng không phải chuyện gì đau khổ, sao anh cứ ủ rũ mặt mày thế?" Chu Văn Văn có thể cảm nhận được Khương Minh đang cố tình đè nén cảm xúc của mình, và cả luồng lệ khí tỏa ra từ người anh nữa. Đây là một Khương Minh mà cô chưa từng thấy trước đây. "Chỉ thiếu một bước nữa thôi." Khương Minh lại thì thầm lặp lại một câu, nó phảng phất như một câu thần chú ma quỷ. Ngày hôm đó, nếu anh phản ứng nhanh hơn một chút, thì đã tốt biết mấy. Anh đã cho rằng, Văn Văn ở trong căn cứ an toàn của nhân loại là nơi an toàn nhất. Lại xem nhẹ việc con người sẽ tàn sát lẫn nhau khi tài nguyên có hạn. "Thiếu nửa bước thì cũng không cứu được! Lúc đó trong căn cứ an toàn toàn là tang thi, sau lưng anh cũng toàn là tang thi, cuối cùng chẳng phải tất cả đều toi đời cả sao?" – Chu Văn Văn đặt một tay lên vai Khương Minh. Vì anh quá cao, cô phải nhón chân lên mới với tới. – "Tính toán kỹ ra thì có lẽ anh cũng chỉ sống lâu hơn tôi được ba giây thôi!" Nói đến đây, Chu Văn Văn còn thấy khá cảm ơn đám "bé đáng yêu" kia, ít nhất thì Chu Vãn Vãn, kẻ đã mổ lấy tinh hạch của hai chị em cô, cũng không thoát được. Cùng nhau đi đời nhà ma cả. Nghe Chu Văn Văn nói xong, cảm xúc của Khương Minh vẫn không hề giảm bớt, nhưng những ngón tay đặt trên vai anh đã trấn an được sự điên cuồng trong tâm trí. Văn Văn, vẫn chưa biết trên thế giới này có những con tang thi giống hệt con người. Cũng không biết anh cũng là một con tang thi. "Này! Sắp trưa rồi, có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?" – Chu Văn Văn thấy Khương Minh cứ ngẩn người ra, bèn vỗ nhẹ vào vai anh rồi nói tiếp: "Chúng ta thế này cũng coi như đang hẹn hò rồi nhỉ? Không định gặp mặt phụ huynh sao?" Tấm màn ngăn cách giữa hai người cũng nên được vén lên rồi. Sắp tận thế đến nơi, không cần phải màu mè, câu nệ quá nhiều. "Tôi, tôi..." Nghe Chu Văn Văn nói, Khương Minh đột nhiên khựng lại. Đôi mắt đỏ tươi của anh lóe lên vài tia sáng, cơ mặt cũng bất giác co giật. Cùng lúc đó, mùi hương đặc trưng của máu thịt lại ập tới. Niềm vui sướng và cơn khát máu cùng lúc tràn ngập trong tâm trí anh, đạt đến đỉnh điểm. Nếu anh là con người, dù chỉ là một con người bình thường... "Anh không muốn à?" Chu Văn Văn cố gắng nhìn ra điều gì đó từ gương mặt Khương Minh, nhưng không thấy được gì cả. Chỉ có thể thấy đồng tử anh hơi giãn ra, tựa hồ trong lòng đang đưa ra một quyết định vô cùng rối rắm. Chu Văn Văn chỉ lặng lẽ chờ đợi quyết định của anh, không hề làm phiền. Hồi lâu sau, Khương Minh mới nở nụ cười và nói với Chu Văn Văn: "Nhà tôi vẫn còn chút chuyện, xin phép đi trước." Giọng anh có chút khàn khàn. Nói xong, Khương Minh nhẹ nhàng gạt cánh tay Chu Văn Văn đang đặt trên vai mình sang một bên. Anh bước nhanh lùi lại vài bước, giữ khoảng cách. Nếu ở quá gần, anh sợ mình sẽ không kiên trì nổi. "Anh giả ngốc cái gì!" – Chu Văn Văn nhìn về phía Khương Minh, muốn hỏi điều gì đó. Nhưng Khương Minh lại không nhìn cô, ánh mắt anh trống rỗng. "Văn Văn, không còn sớm nữa, em nên về nhà rồi." Khương Minh khẽ mím môi, trong con ngươi thoáng qua một tia đau lòng rồi lại nhanh chóng tan biến, khiến người ta rất khó nhìn ra được cảm xúc nơi đáy lòng anh. Anh có thể chịu đựng được bóng tối, bởi vì anh biết ánh sáng vẫn luôn tồn tại ở những nơi tươi sáng. Anh biết mình phải thay đổi, không thể giống như trước đây, chỉ lặng lẽ canh giữ trong bóng tối. Luôn sẽ có những kẻ mà mình không thể đề phòng được. Anh cũng biết rõ, hai người ở bên nhau mới là cách bảo vệ tốt nhất. Nhưng, trái tim anh đã ngừng đập, máu anh là màu đen, làm sao anh nỡ kéo cô vào địa ngục cùng mình. "Trước khi về nhà, anh giúp tôi một việc đã!" Chu Văn Văn híp mắt nhìn Khương Minh hồi lâu. Gã này chắc chắn có chuyện giấu cô. Nếu anh không có cảm giác với cô, sẽ không ôm cô, cũng sẽ không nói những lời như "suýt chút nữa là có thể cứu được em". "Em nói đi." Gương mặt Khương Minh lại treo lên nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, trông như thể chưa có chuyện gì xảy ra. "Giúp tôi đưa đồ cho Diêu Bắc." Chu Văn Văn lục lọi trong túi mình nhưng không tìm thấy gì. Cô dứt khoát tháo chiếc vòng tay đá thạch lựu đang đeo đưa cho Khương Minh. Diêu Bắc, phó hội trưởng hội học sinh, cùng khóa với Khương Minh. Anh ta từng nhờ Khương Minh đưa đồ cho Chu Văn Văn, rõ ràng là có cảm tình với cô. Chẳng qua những món đồ đó cuối cùng đều không đến được tay Chu Văn Văn, nhưng chuyện anh ta tặng quà thì cô vẫn biết. "Được." – Khương Minh gật đầu, không nhìn ra được biểu cảm gì. Chiếc vòng tay đá thạch lựu được anh cất vào túi. "Lát nữa tôi sẽ mua hai vé xem phim, mời anh ấy đi xem cùng." "Xem phim xong thì đi hát karaoke." "Nếu muộn quá thì không về nữa, đều là người lớn cả rồi."