"Chị Hai, em về rồi!"
Chu Thần tung tăng nhảy vào nhà chính, tay xách theo cái lồng hamster. Một con "quái vật khổng lồ" đen trắng cũng chạy vào theo, quấn quýt quanh chân Chu Văn Văn, cái đuôi vẫy không ngừng.
"Đi rửa tay trước đã!"
Chu Văn Văn sờ đầu Đại Hoàng, trong lòng lại nghĩ đến chuyện kiếp trước. Khi tận thế xảy ra, gia đình bác cả cũng ở cùng họ trong căn nhà trên thành phố, khóc lóc đòi tiền, kết quả là không thể quay về quê được. Trong nhà không có lương thực, dựa vào dị năng của mấy người, họ cũng miễn cưỡng tìm được một ít vật tư.
Nhưng không có thịt.
Đại Hoàng đã bị Chu Thành Lâm giết thịt, hầm thành một nồi, mà hai chị em Chu Văn Văn chỉ được chia cho cái cổ chó.
Chu Văn Văn sờ sờ cổ của Đại Hoàng, ừm, chắc nịch.
"Dạ."
Chu Thần đặt lồng hamster sang một bên, ngoan ngoãn đi rửa tay.
-
Bên kia, Chu Thành Lâm và Lý Tuệ Phương cuối cùng cũng phải lôi Chu Vãn Vãn rời đi. Bà Vương Lệ Phương đã nói đến nước này, hôm nay chắc chắn không đòi được tiền. Có hai chị em Chu Văn Văn ở đây, hai ông bà sẽ không đời nào đưa tiền.
"A—!"
"Chu Thần!"
Ngoài cổng lớn truyền đến tiếng hét tức muốn hộc máu của Chu Vãn Vãn và Chu Thành Lâm, nghĩ bụng chắc là họ đã thấy được "kiệt tác" của Chu Thần và Đại Hoàng. Con Husky này mà đã ra tay thì ghế xe gì đó cũng đừng hòng nguyên vẹn.
Bà Vương Lệ Phương không thèm để ý đến họ, đóng sầm cổng lại rồi cài then từ bên trong.
"Bà xã, hôm nay sao thế?"
Ông Chu Lương cảm thấy vợ mình hôm nay có gì đó không đúng, nên lúc bà lên tiếng, ông không hề xen vào. Chỉ có đoạn giật tóc là ông không ngờ tới, bà ấy giật thẳng một nhúm. Đau lắm, nhưng ông không dám hé răng.
"Lát nữa tôi chuyển cho ông ít tiền vào điện thoại, ông sang nhà lão Vương bên cạnh trước, mua lại một nửa hầm khoai mài của nhà người ta."
"Sau đó qua làng bên thu mua đỗ tương, đỗ xanh, kê, cả rau củ quả nữa, cứ mua lại một nửa của người ta!"
"À đúng rồi, đào khô với đồ hộp nhà lão Trương cũng lấy một nửa, tiện thể hỏi xem vườn đào nhà họ có bán lại cho mình hai cây không!"
Vừa nói, bà Vương Lệ Phương vừa chuyển thẳng cho ông Chu Lương 50 vạn qua ứng dụng thanh toán. Đều là hàng xóm cả đời, không thể mua hết đồ của người ta được, ngày tận thế cũng phải để cho người khác một con đường sống. Nhưng chỉ cần một nửa thôi cũng đã là số lượng tính bằng tấn đáng kinh ngạc, mấy nhà này đều thầu mấy chục mẫu đất để trồng trọt.
Bà biết không gian của cháu gái có thể trồng cây, tích trữ thêm nhiều hạt giống mới có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề ăn uống sau này.
"Gì cơ? Mua một nửa?"
"Chúng ta ăn bữa nay rồi bỏ trốn luôn hay sao?"
Ông Chu Lương trợn mắt nhìn chiếc điện thoại có màn hình "tám cánh hoa" đã vỡ của mình. Ông và bà Vương Lệ Phương đã sống cần kiệm cả đời, hồi trẻ cũng kiếm được không ít, trong thẻ của bà xã hẳn là phải có khoảng hai trăm vạn. Số tiền này ông không dám động đến. Họ đều đã già, tương lai cháu trai cháu gái còn cần dùng tiền ở nhiều nơi.
"Sắp tận thế rồi, tích trữ nhiều lương thực, trong lòng mới không hoảng!"
"Đúng là phải bỏ trốn thật, tích trữ xong lương thực là không thể ở lại trong làng nữa."
Bà Vương Lệ Phương liếc ông Chu Lương một cái. Chỉ một cái liếc mắt đó, ông đã có thể đọc ra rất nhiều thông tin từ mặt vợ mình. Mấy chục năm rồi, chút nhãn lực ấy ông vẫn có. Nhưng ông vẫn không hiểu.
"Nạn đói, sắp có chuyện còn nghiêm trọng hơn cả nạn đói nữa!"
Bà Vương Lệ Phương đổi một cách nói khác, rồi dặn dò thêm: "Không được nói với người khác là sắp tận thế, không thì cháu gái sẽ gặp phiền phức."
Ông Chu Lương ngơ ngác nhìn Chu Văn Văn, vẫn chưa kịp phản ứng.
"Ông ơi, ông đi mua đồ đi ạ! Cháu có thể cất hết đồ vào một nơi, mà không bao giờ bị hỏng đâu!"
Nói rồi, Chu Văn Văn đưa cả ông bà vào không gian của mình dạo một vòng.
Lần này, hai vợ chồng già đã hoàn toàn tin rằng tận thế sắp đến.
"Không ngờ thằng cả lại xấu bụng như vậy, lúc đó nên để nó chết cóng ngoài đồng cho rồi!" – Ông Chu Lương hùng hổ mắng sau khi từ không gian ra.
"Đồ trong tầng hầm hết rồi, lát nữa cứ bảo người ta chuyển đồ vào đó là được!"
Bà Vương Lệ Phương đẩy ông Chu Lương ra khỏi cổng. Tranh thủ trời còn sớm, hôm nay có thể mua xong chỗ khoai mài.
Bà Vương Lệ Phương cũng không hề nhàn rỗi. Bà xắn tay áo lên, bảo Chu Văn Văn đi ra đầu làng phía đông mua một con heo đã mổ sẵn. Heo thường chỉ mổ vào dịp Tết, lúc đó nhiều người mua, thịt sẽ không bị lãng phí. Nhưng Chu Văn Văn muốn cả một con, vậy thì phải mổ riêng!
"Đến lúc đó chắc chắn sẽ không tiện nấu nướng. Lát nữa ta sơ chế thịt xong, kho sẵn trong nồi rồi cho vào không gian của cháu, lúc nào không tiện nấu thì lấy ra ăn."
Hồi trẻ, bà Vương Lệ Phương từng mở một quán thịt kho, tay nghề làm món này của bà phải gọi là tuyệt đỉnh. Lòng non, lòng già, tim, gan, cật của heo qua tay bà đều có thể khiến người ta thơm rụng lưỡi.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc chảo sắt lớn đã được bắc lên trong sân. Chu Thần phụ trách châm củi, Chu Văn Văn và bà Vương Lệ Phương thì thái thịt, chặt xương. Sau khi chần qua nước sôi, họ liền đổ các loại gia vị vào, chẳng mấy chốc nồi thịt đã sôi sùng sục.
Mùi thơm bay khắp nửa làng.
Chạng vạng, hai chảo thịt kho lớn đã chín nhừ. Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp sân, chó trong làng đều kéo đến cổng nhà họ Chu nằm dài.
Chu Văn Văn và Chu Thần mỗi tay cầm một khúc xương lớn để gặm, tay kia thì nhanh chóng múc thịt trong chảo sắt ra những chiếc thau inox. Múc hết thau này đến thau khác. Tranh thủ lúc còn nóng hổi, Chu Văn Văn thu cả thau lẫn thịt vào không gian, chỉ để lại một ít cho bữa tối. Nước kho thịt vẫn có thể dùng tiếp, một con heo đã kho xong, ngày mai lại tiếp tục mua thêm thịt về kho.