Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian
Thiên Nhai Vũ Mộng02-11-2025 07:50:17
Lôi Thần rất thích cái tên này, nghe qua đã thấy rất có khí chất rồi.
Lôi Thần cắn vào ống quần của Tô Thanh Tuyết, ra hiệu cho cô đi theo nó.
"Được rồi, ta biết rồi, mi cứ ở phía trước dẫn đường là được."
Đi khoảng hơn 10 phút, cô đến một hang động, nhìn vào hang động là biết đây là nơi Lôi Thần ở trước đây.
Quao! Ở đây thật sự có rất nhiều dược liệu tốt! Đều là những loại dược liệu quý giá, cô đã nói mà, hôm nay cô lên núi chắc chắn sẽ tìm được bảo vật.
Nhiều dược liệu tốt như vậy, Tô Thanh Tuyết chắc chắn sẽ không bỏ lỡ, cô hì hục đào lên.
Lôi Thần cũng ở bên cạnh giúp đỡ, dùng móng vuốt của nó bắt đầu cào.
Tô Thanh Tuyết: "Được rồi Lôi Thần, mi cứ nghỉ ở bên cạnh đi, để ta tự làm."
Đào hơn nửa tiếng mới xong hết số dược liệu này.
"Lôi Thần, đi, chúng ta đi dạo chỗ khác, đã đến rồi thì đừng bỏ lỡ cơ hội."
Lôi Thần ra hiệu cho Tô Thanh Tuyết ngồi lên lưng nó, nó sẽ cõng cô đi.
Tô Thanh Tuyết không nói hai lời, nhảy phắt lên lưng Lôi Thần: "Đi thôi, chúng ta đi tuần núi nào."
Một người một hổ dạo chơi khu vực sâu trong núi, nơi mà người khác sợ nhất lại giống như vườn sau nhà của hai người họ vậy.
Tuy sau đó không phát hiện ra bảo vật gì, nhưng gà rừng, thỏ rừng, lợn rừng, Tô Thanh Tuyết lại bắt được không ít, còn có cả sơn dương hoang dã.
Bây giờ không gian của cô sắp trở thành vườn bách thú rồi, đương nhiên cô đã phân chia cho chúng một khu vực, dùng hàng rào vây lại.
Lôi Thần cũng ngơ ngác, lẽ nào chủ nhân của nó biết làm ảo thuật, những con vật nhỏ này đã đi đâu hết rồi?
Tô Thanh Tuyết mỉm cười: "Lôi Thần, mi cõng ta xuống núi đi, đến lúc đó ta cũng sẽ làm mi biến mất, được không?"
Lôi Thần vui vẻ gật đầu, còn chủ động cúi người xuống, ý là chủ nhân mau lên đi.
Trên đường xuống núi, bá chủ rừng xanh này đi rất nhanh, chưa đầy mấy phút đã đến núi sau, bây giờ Tô Thanh Tuyết không thể để những người này nhìn thấy Lôi Thần được.
Tô Thanh Tuyết vung tay một cái, Lôi Thần liền biến vào trong không gian.
Đây là đâu? Lôi Thần bắt đầu quan sát.
Chẳng mấy chốc nó đã ngửi thấy mùi nước ngọt ngọt kia, vô cùng hưng phấn.
Nhưng chủ nhân đã nói, không có sự cho phép của cô thì không được tự ý động vào đồ trong không gian.
Nó cũng chỉ có thể chảy nước miếng thèm thuồng nhìn dòng suối, thật là quá quyến rũ.
Nó cảm thấy sau khi uống thứ nước ngọt ngọt này, sức lực của nó trở nên lớn hơn rất nhiều, đầu óc đặc biệt minh mẫn, hơn nữa còn có thể giao tiếp bình thường với chủ nhân, chỉ là không thể mở miệng nói chuyện thôi.
Tô Thanh Tuyết lấy gùi ra, nhặt một ít củi bỏ vào trong, lúc này mới thong thả xuống núi.
Những người đi làm khác thấy con bé này đã nguôi ngoai, còn chủ động lên núi nhặt củi, lúc này mới yên tâm.
Về đến nhà, Tô Thanh Tuyết đặt củi vào nơi quy định, cất gùi đi, lúc này mới vào không gian tắm rửa.
Chỉ là...
Ai đó nói cho cô biết thứ ở cùng con hổ kia là gì vậy? Hình như là một bông hoa hồng phiên bản cực lớn thì phải.
Trước đây không có, thứ này lại từ đâu ra? Tô Thanh Tuyết đầu đầy dấu chấm hỏi.
Bông hoa hồng nhìn thấy Tô Thanh Tuyết, lập tức chạy tới: "Chủ nhân, chủ nhân, người đến rồi."
"Vãi chưởng!" Tô Thanh Tuyết bất ngờ đến văng ra cả một câu chửi thề.
Quá là huyền huyễn rồi, một bông hoa hồng lại có thể nói tiếng người.
"Ngươi vào không gian của ta bằng cách nào? Sao trước đây không thấy ngươi?"