Chương 14

Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian

Thiên Nhai Vũ Mộng 02-11-2025 07:53:12

Bọn chúng vẫn đang nghĩ, chỉ là cướp của một người thôi mà, tại sao lại mất cả mạng mình thế này? Chúng không tài nào ngờ được con nhóc trông có vẻ vô hại này lại là yêu quái, có thể biến ra lửa, còn có thể biến ra cả cành cây nữa. Sau khi thiêu mấy người này thành tro, Tô Thanh Tuyết phủi tay. [Dị năng của mình đúng là dễ dùng thật, quả nhiên là năng lực nên có, dùng để giết người phóng hỏa thì hết sảy. ] Kỳ Kỳ run rẩy cánh hoa: "Chủ nhân, người thấy mình làm vậy có ổn không? Dị năng mà biết nói, chắc nó cũng cạn lời luôn. Đối phó với mấy người thường này mà người cũng dùng đến dị năng. Người nói xem nó có cạn lời không? Chắc chắn nó sẽ tuyệt vọng lắm, sao lại đi theo một bà chủ như thế này cơ chứ?" Tô Thanh Tuyết vênh mặt lên, cười vô cùng gian xảo. "Kỳ Kỳ, các ngươi muốn đi theo ta thì đầu óc không thể quá cứng nhắc được. Đạo lý kẻ mạnh sống, kẻ yếu bị đào thải, ngươi có hiểu không? Đồ vô dụng mà ở bên cạnh ta thì làm được gì? Giữ lại ăn Tết à? Cho nên..." "Chủ nhân, người không cần nói nữa, ta biết người muốn nói gì rồi. Ta sẽ lập tức chăm chỉ tu luyện, chăm chỉ làm việc, đảm bảo sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của người. Tuyệt đối không ngáng chân người, gọi là đến, bảo là đi." "Được, ngươi nhìn xem, mấy thứ cỏn con này, ta còn trị không được sao? Các ngươi nếu mạnh mẽ, chăm chỉ, ta vĩnh viễn sẽ là chủ nhân của các ngươi." Giải quyết xong mấy tên cặn bã ngáng đường, Tô Thanh Tuyết đạp xe trở về thôn Linh Sơn. Chỉ là có người thấy Tô Thanh Tuyết bây giờ một mình ở trong căn nhà lớn như vậy liền bắt đầu nảy sinh ý đồ. Hơn nữa, người có ý đồ này không chỉ có một. Buổi tối, Miêu Ngọc Phương dẫn con trai đến nhà Tô Thanh Tuyết, chẳng bao lâu sau, Hoa Thu Nguyệt cũng dẫn con trai đến, rồi cả Mai Lan Hương cũng vậy, ai cũng dắt theo con trai nhà mình. Tô Thanh Tuyết đầu đầy vạch đen: "Các thím, mọi người có chuyện gì thế ạ? Hay là mọi người hẹn nhau đến nhà cháu chơi?" Mấy người có hơi khó xử, nhìn nhau một cái, đều là cáo già cả, ai cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương. Miêu Ngọc Phương lên tiếng trước: "Thanh Tuyết à! Thím nói thật với cháu nhé. Thằng Lý Thư Vân nhà thím có ý với cháu đấy. Tuy bây giờ cháu không cha không mẹ, là trẻ mồ côi, lại còn đang đi học. Nhưng con trai là do thím đứt ruột đẻ ra, thím chỉ có thể chiều theo ý nó thôi." "Đến lúc cháu gả qua đây, mang nhiều của hồi môn một chút là được rồi, còn phải sang tên căn nhà này cho Thư Vân, rồi sinh cho thím mấy đứa cháu trai mập mạp nữa là được. Đương nhiên cháu vẫn phải kiếm công điểm, còn chuyện học hành thì bỏ đi, con gái đọc nhiều sách làm gì? Đọc nhiều sách rồi chẳng phải cũng ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời sao, có ích gì chứ?" "Phận đàn bà chúng ta ấy à! Cứ phải gả cho một người đàn ông chân chất, đáng tin cậy. Sau đó sinh vài đứa con mới là bến đỗ cuối cùng." Hoa Thu Nguyệt và Mai Lan Hương ăn ý gật đầu tỏ vẻ đồng tình, bình thường hai người họ cãi nhau như chó với mèo, nhưng trong chuyện này lại đạt được sự ăn ý ngầm không thể nói ra lời. Ha ha. Tô Thanh Tuyết cười lạnh hai tiếng, giọng nói lạnh như băng hỏi: "Thím Hoa, thím Mai, hai thím cũng có suy nghĩ giống thím Miêu, cũng có ý như vậy sao? Cũng cho rằng phụ nữ đọc sách là vô dụng sao? Cho rằng phụ nữ nên suốt ngày quanh quẩn bên xó bếp, ngày ngày hầu hạ đàn ông, đi làm, trông con sao?"