Chương 18

Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian

Thiên Nhai Vũ Mộng 02-11-2025 07:54:34

Chủ nhân thật tốt, không chỉ cho nó uống nước ngọt, mà còn chuẩn bị cho nó một chiếc giường thoải mái như vậy. Sau này nó nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chủ nhân, ai dám làm hại chủ nhân, nó sẽ một móng vuốt đập chết kẻ đó. "Đại tiểu thư" nhà họ Tô còn không biết mình đã vô tình thu phục được một thú cưng trung thành. Biết làm sao được, ai bảo nữ chủ nhân của chúng hễ ai gặp cũng để ý, ai cũng tranh nhau thích cô chứ. Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Tuyết đã dậy từ rất sớm. Cô tìm đội trưởng Hứa Văn Huy để xin giấy giới thiệu. Đội trưởng cấp cho cô giấy đi hai ngày, sợ con bé này lên thành phố có việc gì lỡ dở không về kịp. Con bé này bây giờ không cha không mẹ, ông phải chăm sóc cô một chút. Lấy được giấy giới thiệu, Tô Thanh Tuyết về nhà, đạp xe đạp một cái vèo đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Cô còn phải đi xe khách lên thành phố, không nhanh lên sao được? Giữa ban ngày ban mặt, cô lại không thể gian lận, nếu không thì chẳng phải là chán sống rồi hay sao? Đạp xe mãi mới đến được thị trấn, cô vội vàng đến quầy bán vé để mua vé. Đợi rồi lại đợi, hai mươi phút sau, chiếc xe khách chòng chành cuối cùng cũng đến. Tô Thanh Tuyết nhìn chiếc xe khách này mà chỉ sợ nó đang chạy trên đường bỗng dưng rã rời thành từng mảnh. Xe khách thời này ghế ngồi thì ít, mà chuyện giành chỗ ngồi thì xảy ra như cơm bữa. Đợi xe dừng hẳn, Tô Thanh Tuyết nhanh tay lẹ mắt trèo lên xe. Thấy còn một chỗ trống, cô liền đặt mông ngồi xuống. Nếu bắt cô đứng suốt quãng đường lên thành phố, cô thật sự sẽ suy sụp mất. Trên xe khách đủ thứ mùi hỗn tạp, nào là gà sống, vịt sống, rồi cả mùi mồ hôi, thật sự có thể hun chết người. Một bà lão thấy Tô Thanh Tuyết giành mất chỗ của mình, miệng liền lẩm bẩm chửi rủa. "Có những đứa trẻ ranh bây giờ thật là, còn nhỏ tuổi mà đã không biết kính trên nhường dưới, còn giành chỗ với cả bà già này, không sợ thối cả mông ra à. Nhìn cái tướng hồ ly tinh kia là biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì, không biết đã đi câu dẫn bao nhiêu thằng rồi." Tô Thanh Tuyết dùng tay quạt quạt gió: "Chà! Chẳng biết là chó nhà ai không xích lại, sáng sớm tinh mơ đã ra đây sủa bậy. Mà buổi sáng chắc là ăn phải thứ gì bẩn thỉu rồi, miệng thối như vậy, răng còn chưa đánh đã chạy ra ngoài. Thật là thối chết người đi được, cái thứ gì đâu không biết? Một chút vệ sinh cũng không có." "Này, con ranh chết tiệt kia, mày nói ai đấy?" "Bà mới là đồ chết tiệt, cả nhà bà đều là đồ chết tiệt, ai đáp lời thì là tôi nói người đó đấy. Bà đừng có cậy già mà lên mặt với tôi, tôi không ngán cái trò này của bà đâu. Cái ghế này có viết tên bà đâu, bà trả tiền, tôi cũng trả tiền, dựa vào đâu mà bà được ngồi còn tôi thì không? Lẽ nào là dựa vào việc bà không đánh răng, ăn đồ bẩn thỉu, không tắm rửa, cậy già lên mặt à? Thế thì tôi đúng là không bẩn bằng thật." "Mày... Con ranh chết tiệt, cái miệng mày lanh lợi như vậy, để xem sau này nhà chồng nào dám rước mày, chắc chắn cả đời này không gả đi được đâu." "Chuyện này không phiền bà phải lo, người như bà có sinh con gái cũng chẳng gả đi đâu được, cái tướng mạo của bà thật sự dọa tôi sợ đấy, xấu đến tận trời xanh, mỏ nhọn má khỉ, mắt tam giác. Sinh con trai cũng chẳng lấy được vợ, mà cho dù có lấy được vợ, gặp phải bà mẹ chồng như bà, người ta cũng chẳng sống nổi với con trai bà đâu. Nói không chừng còn cho con trai bà đội nón xanh, đến cả cháu bà cũng không phải của bà nữa đấy."