Chương 23

Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian

Thiên Nhai Vũ Mộng 02-11-2025 07:56:13

Tô Thanh Tuyết dẫm lên chân một người trong số chúng,"rắc" một tiếng, cái chân gãy lìa. "A! Đau chết mất, con tiện nhân này, mau dừng tay!" Tô Thanh Tuyết lại dẫm một phát lên cái chân còn lại của tên đó: "Miệng thối như vậy, cái chân còn lại cũng không cần giữ nữa." "Cùng một câu nói, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai, nói, các người rốt cuộc đã hại chết cha tôi như thế nào?" Mấy kẻ đó mím chặt môi, sống chết không chịu nói. "Ha ha! Được, xem như các người có khí phách." Tô Thanh Tuyết búng ngón tay, dị năng hệ Hỏa bùng cháy trong lòng bàn tay. "Nếu các người đã không muốn nói, vậy thì chỉ có nước xuống địa ngục thôi." Nói xong, ngón tay cô khẽ động, ngọn lửa liền thiêu rụi kẻ vừa bị gãy chân đến mức không còn một mảnh tro tàn. Những kẻ còn lại thấy cảnh tượng này thì sợ đến tè ra quần, thật sự quá đáng sợ. Chúng lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha mạng: "Tổ tông ơi, bà cô của tôi ơi, cô muốn biết gì cứ việc hỏi. Chúng tôi sẽ nói cho cô biết tất cả, chỉ cầu xin cô đừng có đốt chúng tôi." "Miệng của các người không phải cứng lắm sao? Không phải còn dám đối đầu với tôi sao? Không phải không chịu nói gì sao? Sao bây giờ lại chịu nói rồi?" "Bà cô ơi, ban nãy là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn đã đắc tội với cô, xin cô đừng chấp nhặt với chúng tôi. Chúng tôi thật sự không biết người mấy hôm trước là cha của cô, nếu không thì nói gì chúng tôi cũng không ra tay. Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi dập đầu xin lỗi cô, cô có thể giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi được không?" "Chỉ là... cha của cô cứ theo dõi chúng tôi, chúng tôi cũng sợ hành tung bị bại lộ, nên mới xử lý ông ấy. Cho nên, chúng tôi thấy trong núi có dã thú, liền cho con thú đó uống một ít thuốc khiến nó phát cuồng." "Chúng tôi đã dẫn dụ nó đến chỗ của cha cô, cho nên... cho nên, cứ như vậy, cha cô đã bị dã thú cắn chết." Hừ! Cô đã nói mà, dựa theo ký ức của nguyên chủ, cha cô là một người rất lợi hại. Cho dù có gặp phải dã thú hung dữ cũng không đến mức bị cắn nát đến mức biến dạng, thân đầu lìa xa. Thì ra tất cả đều do những kẻ này giở trò. Nếu đã biết được chân tướng sự việc, vậy thì những kẻ này hãy đi xuống đền tội cho cha cô đi. Những kẻ này còn sống thêm một giây nào, linh hồn của cha cô sẽ không thể yên nghỉ. Tô Thanh Tuyết sử dụng dị năng hệ Hắc Ám, một luồng sương đen lập tức nuốt chửng mấy người trước mặt, đến cọng xương cũng không còn. Sau đó, cô vơ vét tất cả của cải trong phòng, bao gồm tiền mặt, ngoại tệ, đồ cổ, vàng thỏi, trang sức châu báu. Chuyến đi này cô thu hoạch thật không nhỏ, vừa có thể báo thù rửa hận, lại còn có được nhiều bảo vật như vậy. Kỳ Kỳ và Lôi Thần đều ngây người ra, không ngờ chủ nhân của chúng còn có bản lĩnh lợi hại đến thế. May mà, may mà, chủ nhân lợi hại như vậy là của chúng nó. Nếu dám chống đối chủ nhân, chúng nó cũng sẽ giống như mấy kẻ này, chết đến cọng xương cũng không còn. Tô Thanh Tuyết giải quyết xong đám cặn bã, trong lòng cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều. Vào trong không gian, cô định ngày mai sẽ tìm đến chợ đen ở đây giao dịch một lần, có tiền không kiếm là đồ ngốc. Tô Thanh Tuyết sắp xếp lại số hàng hóa định giao dịch vào ngày mai, cô có nhiều vật tư như vậy, một mình cũng có thể sống rất tốt, ngược lại còn tự do tự tại hơn, muốn đi đâu thì đi đó.