Chương 22

Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian

Thiên Nhai Vũ Mộng 02-11-2025 07:55:53

Khi nhìn rõ là một tiên nữ có vẻ đẹp tuyệt trần, mấy kẻ đó liền để lộ ra ánh mắt dâm tà. "Ồ, tiểu tiên nữ từ đâu đến đây? Không phải tôi hoa mắt rồi chứ? Đây không phải là Thiên Hoàng bệ hạ thấy chúng ta quá cô đơn, nên đã đặc biệt gửi mỹ nữ đến để giải khuây cho chúng ta đấy chứ?" Tô Thanh Tuyết không nói hai lời, vung tay tát mấy cái bạt tai. Bọn chúng không kịp phòng bị, bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, kẻ vừa nói ban nãy còn bị rụng cả mấy cái răng, Tô Thanh Tuyết đã dùng dị năng đấy. "Á... ! Con tiện nhân chết tiệt này, mày điên cái gì thế? Mày dám đánh bọn tao, mày muốn chết à!" Tô Thanh Tuyết lại vung tay, một chiếc ghế xuất hiện trước mặt, cô đặt mông ngồi xuống, vắt chéo chân. Hành động này khiến mấy kẻ đó đều ngây người ra, đây... đây là biết làm ảo thuật sao? Một kẻ tên là Cung Bổn Phu dụ dỗ nói: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, không ngờ cô lại có bản lĩnh lớn như vậy. Vừa rồi đều là hiểu lầm, có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Tôi có thể giới thiệu cô với Thiên Hoàng bệ hạ của chúng tôi, để ngài ấy trọng dụng cô. Sau này tiền đồ của cô sẽ không thể lường được, nhưng... đợi đến khi cô phát đạt rồi thì đừng quên chúng tôi, dù sao cũng là tôi đã đề bạt cô, cô mới có cơ hội này." Tô Thanh Tuyết vung tay, Lôi Thần và Kỳ Kỳ xuất hiện trước mặt. Mấy tên há hốc mồm, trợn tròn mắt, như thể nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin nổi. "Mày... mày, mày là người hay là quỷ?" Lôi Thần vung một móng vuốt cào qua, dám nói chủ nhân của nó là quỷ! Thạch Điền lập tức ngã xuống đất, miệng hộc máu tươi. Kỳ Kỳ giơ ngón cái tán thưởng Lôi Thần: "Lôi Thần, làm tốt lắm, đám người này đáng chết thật! Chỉ là ban nãy ngươi đánh nhẹ quá, người ta chỉ hộc có chút máu chứ chưa chết, có phải ngươi chưa ăn cơm không?" Lôi Thần vẫy đuôi, đảo mắt một cái, rồi nhảy lên, nhe ra bộ nanh hung dữ, giơ móng vuốt hổ ra, cào vào ngực mấy tên đó. Đây đúng là móng vuốt hổ moi tim, trên ngực mấy tên đó lập tức xuất hiện mấy vết cào của hổ. Kỳ Kỳ run rẩy cánh hoa: "Lôi Thần, như vậy mới được chứ, ta coi trọng ngươi đó, tiếp tục đi. Chỉ cần để lại cho chúng một hơi thở để chủ nhân tra hỏi là được, ngươi có thể chơi đùa thỏa thích. Chủ nhân, ta nói không sai chứ? Quản gia tri kỷ như ta đây thế nào?" "Ha ha." Tô Thanh Tuyết cười ha hả hai tiếng: "Kỳ Kỳ, ngươi có nghe qua câu nói này chưa?" "Câu nói gì ạ?" Kỳ Kỳ tò mò hỏi. "Biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu đấy!" Tô Thanh Tuyết làm động tác kéo khóa miệng. Kỳ Kỳ giật nảy mình: "He he, chủ nhân, ta biết người đang dọa ta thôi, người chắc chắn không nỡ bỏ rơi bông hoa đáng yêu như ta đâu. Con hổ thối này lại không biết nói, nếu không có ta, một mình người chẳng phải sẽ cô đơn lắm sao, đúng không?" "Hơn nữa ta còn có thể cùng chủ nhân ngược tra, làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho người, còn có thể giúp chủ nhân nghĩ kế sách nữa." Mấy kẻ đang nằm trên đất thầm nghĩ, mấy người này là yêu quái từ đâu đến vậy? Sao đứa nào đứa nấy cũng tà môn thế này? Cô gái này có thể biến ra đồ vật từ hư không, một bông hoa mà lại biết nói. Mẹ kiếp, ảo ma quá đi! Tô Thanh Tuyết nhìn mấy kẻ này, sắc mặt lập tức thay đổi: "Nói, khoảng thời gian trước các người rốt cuộc đã dùng cách gì để hại chết Tô Chí Dũng?"