Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian
Thiên Nhai Vũ Mộng02-11-2025 07:52:53
"Dạ vâng, cháu cảm ơn ông."
Cô đâu biết mình để lại ấn tượng dễ mến đến mức nào.
Một cô gái vừa lễ phép, vừa ngọt ngào, lại xinh đẹp. Quan trọng nhất là rộng rãi, thời nay kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đắt đỏ thế mà cô còn hào phóng tặng mấy viên.
Ai ngờ bề ngoài dịu dàng là vậy, nhưng một khi ra tay mới thấy thế nào là nữ cường không thể chọc, thế nào là quyết liệt tàn nhẫn.
Bước ra khỏi trạm phế liệu, Tô Thanh Tuyết vui mừng đến nỗi đi đường cũng như bay, miệng còn ngân nga đồng dao.
Cô chỉ dám hát mấy bài thiếu nhi như "Tiểu Nhị Lang", chứ mấy bài tình ca thì không dám, kẻo bị chú ý.
Nhìn xung quanh thấy vắng người, Tô Thanh Tuyết lấy xe đạp ra, leo lên chuẩn bị đạp xe về.
Nghĩ tới mấy hôm nữa phải đi học, cô lại thở dài chán chường.
May mà chỉ nửa năm nữa thôi, không thì cô phát điên mất.
Một tiến sĩ như cô mà phải ngồi học lại cấp ba, chẳng khác nào bắt nạt người khác.
Đề thi bây giờ quá đơn giản, làm qua loa cũng đủ điểm tuyệt đối.
Cô còn thấy chán vì đề thi chỉ có ngần ấy, chẳng hứng thú nổi.
Tô Thanh Tuyết đang mải nghĩ ngợi, bỗng có mấy gã cầm gậy gộc chắn đường.
"Hê! Cô em xinh đẹp, hôm nay đúng là vận may của bọn anh!
Không chỉ xinh, lại có tiền, còn có cả xe đạp.
Xem ra ông trời thấy bọn anh khổ quá, nên ban thưởng để hưởng thụ một phen rồi."
"Mỹ nhân à, ngoan ngoãn đưa hết tiền, đồ đạc và xe ra đây.
Nếu biết điều, hầu hạ bọn anh vài bữa, sau này muốn gì có nấy, ăn ngon mặc đẹp.
Có bọn anh che chở, em còn lo không sống sung sướng sao?
Còn không thì..."
Một tên cười nham hiểm: "Thì đành phải dạy dỗ em cho ngoan ngoãn thôi, các anh em, có đúng không?"
"Đúng thế, phụ nữ chẳng phải đều phải dạy dỗ mới biết nghe lời sao?
Đợi làm người của bọn anh, em sẽ ngoan như cừu non, bảo gì nghe nấy."
Tô Thanh Tuyết bên cạnh ngáp dài, căn bản chẳng buồn nghe chúng lải nhải.
Bộ dạng hờ hững đó của cô chọc cho bọn chúng điên lên.
"Này cô em, bọn anh nói chuyện tử tế mà em dám coi thường à?
Này, điếc rồi à? Muốn tìm cái chết hả?"
Một gã răng hô lao lên định đánh cô.
Cánh tay hắn vừa vung ra, lập tức nhận ngay một cú đá "đoạn tử tuyệt tôn" từ Tô Thanh Tuyết.
"Aaaaaa... !"
Âm thanh "cốc" của sự va chạm ấy vang lên giòn tan, khiến mấy tên còn lại theo bản năng kẹp chặt chân, mặt trắng bệch, sợ hãi không dám manh động.
"Con ranh, dám động tới anh Bảo của bọn tao, chắc mày chán sống rồi!"
Tô Thanh Tuyết bẻ gãy ngón tay của gã kia.
"Đừng có dùng cái ngón tay thối của mày chỉ vào tao, nếu không, tao không ngại chặt hết cả bàn tay đâu. Mau giao hết những thứ đáng giá trên người chúng mày ra đây. Tao có thể cho chúng mày một con đường sống, còn không thì chỉ có một chữ, chết."
"Ha ha, con ranh chết tiệt đúng là khoác lác không biết ngượng, chết đến nơi rồi mà còn già mồm.
Bọn tao đông người thế này chẳng lẽ còn sợ một con ranh trói gà không chặt như mày sao.
Chắc mày vẫn chưa biết sự lợi hại của bọn tao rồi, bọn tao đánh khắp mười dặm tám thôn không có đối thủ đấy."
Tô Thanh Tuyết lười nói nhảm với mấy kẻ không hiểu tiếng người này.
Cô dùng dị năng hệ Mộc trói chặt mấy người này lại, lấy ra mấy chục đồng trên người họ, sau đó lại dùng dị năng hệ Hỏa thiêu rụi đến mức không còn lại chút tro tàn nào.
Đến lúc chết, mắt của những kẻ này vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.