Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian
Thiên Nhai Vũ Mộng02-11-2025 08:00:53
Tuy có xe đạp, có nhà cửa, nhưng suy cho cùng, nhà cũng chỉ có một mình cô.
Sau này đối với nhà chồng cũng chẳng giúp được gì, người ta còn có câu nói thế này.
Nói cả gia đình đều không còn sẽ không may mắn...
Tô Thanh Tuyết một mình đến sau núi, dùng dị năng, trong nháy mắt đã đi sâu vào bên trong.
Quả nhiên cô đoán không sai, không khí trong núi sâu thật trong lành, không bị ô nhiễm, cô liền lập tức tu luyện.
Dị năng trước đây của cô là cấp bảy, không ngờ rất nhanh đã đột phá, bây giờ đã là dị năng cấp tám rồi.
Trước đây, cấp cao nhất cũng chỉ là cấp mười hai.
Đó là sự tồn tại như tổ tông vậy, bởi vì sau này thăng cấp rất khó khăn, hoàn toàn dựa vào tinh hạch.
Cho nên mọi người chỉ có thể không ngừng giết thây ma để lấy tinh hạch, như vậy mới có thể thăng cấp dị năng của mình.
Dị năng nếu không thăng cấp, rất nhanh sẽ bị thây ma giết chết.
Tu luyện xong dị năng, Tô Thanh Tuyết còn tìm được rất nhiều bảo vật, dược liệu quý hiếm.
Còn có cả đàn heo rừng, trâu rừng, dê núi. Tất cả đều bị cô dùng dị năng thu vào không gian.
Thậm chi có cả nhân sâm, linh chi, như thể được chuẩn bị sẵn cho cô vậy.
Đây đều là dược liệu hoang dã, dược hiệu không biết mạnh hơn cây nuôi trồng bao nhiêu lần!
Tô Thanh Tuyết một mình vừa đi vừa hát, vui vẻ xuống núi.
Bây giờ dị năng hệ Mộc của cô đã đạt đến mức độ tâm ý tương thông.
Chỉ cần trong lòng cô có suy nghĩ gì, hệ Mộc lập tức có thể cảm ứng được.
Tô Thanh Tuyết khẽ động ngón tay, một sợi dây leo xuất hiện trên mặt đất.
Dây leo lập tức uốn éo vài cái, như thể một đứa trẻ đang nô đùa.
"Được rồi, được rồi. Biết ngươi vui rồi, chúng ta phải khiêm tốn, mau xuống núi thôi."
Trong nháy mắt đã đến rìa núi, chỉ là bằng thính lực của mình, cô lại bổng nhiên nghe thấy tiếng người sắp không thở nổi? Hơn nữa còn cảm thấy người này sắp không xong rồi.
Tô Thanh Tuyết vốn là người không thích xen vào chuyện của người khác, đang định rời đi.
Bước chân vừa bước đi lại quay trở lại.
Cô lập tức đi tới, nhìn thấy hai người già đang gặp chuyện ở chuồng bò.
Giọng nói cô có chút lạnh lùng, hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
Mạnh Tri Mạn như thể nhìn thấy tia hy vọng: "Cô gái, cô có thể giúp tôi được không?"
Người còn lại là Tạ Vân Hương lên tiếng: "Tôi biết thân phận của chúng tôi, mọi người đều tránh xa, chỉ là bà chị già này của tôi lên cơn hen suyễn mà lại không mang theo thuốc, sắp không xong rồi. Dù thế nào cũng phải đưa bà ấy về gặp người nhà lần cuối."
Tô Thanh Tuyết đi tới kiểm tra một chút, lấy ra một viên thuốc cho bà ấy uống.
"Bà ấy bị suy dinh dưỡng nặng, nhiễm trùng đường hô hấp, cho nên mới gây ra bệnh hen suyễn, nếu không gặp tôi, bà ấy có lẽ không cầm cự được mấy phút nữa đâu.
Tôi vốn không phải là người hay xen vào chuyện của người khác, nhưng gặp được hai người cũng coi như là có duyên.
Mặc kệ người khác nhìn hai người thế nào, trong mắt tôi, hai người chỉ là mấy ông bà lớn tuổi bình thường thôi."
"Được rồi, uống thuốc của tôi, mạng của bà ấy coi như được giữ lại rồi, mau đưa bà ấy về đi."
Tô Thanh Tuyết còn không biết hành động thiện lương hôm nay của mình đã mang lại cho cô bao nhiêu sự giúp đỡ sau này.
"Haiza, cuộc sống trong chuồng bò của các người thế nào chắc mọi người đều rõ, đợi đến tối không có ai, tôi sẽ đến một chuyến."