Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian
Thiên Nhai Vũ Mộng02-11-2025 07:53:54
Cô bưng một chậu nước rửa rau ra rồi hắt thẳng ra ngoài.
Ối chà!
Mấy người bị hắt cho một chậu nước lạnh buốt, vừa định nổi đóa mắng lại, thì đã nghe thấy Tô Thanh Tuyết lên tiếng trước: "Ôi trời ơi, mấy thím, thật ngại quá, cháu không thấy các thím còn ở đây. Lúc nãy cháu cứ tưởng có chó sủa, định hắt cho nó một chậu nước cho nó im đi, ai ngờ lại là các thím. Thật sự xin lỗi các thím nhiều ạ."
"Phụt!"
Những người hóng chuyện xung quanh nghe Tô Thanh Tuyết nói vậy liền không nhịn được mà bật cười, không ngờ con bé này bây giờ miệng lưỡi lại lợi hại đến thế.
Đây chẳng phải là đang chửi mấy người này là chó sao? Mấy người này lại làm gì đắc tội với con bé này vậy?
Tính cách con bé này họ cũng hiểu, bình thường không bao giờ cãi nhau đỏ mặt tía tai với ai.
Nhưng khi nhìn thấy mấy người đó đều dắt theo con trai mình đến, họ lập tức hiểu ra ngay vấn đề.
Hừ, chẳng trách con bé nổi giận, thì ra là đang có ý đồ này.
Đúng là một lũ không có lương tâm.
Miêu Ngọc Phương về đến nhà liền chửi rủa tổ tông mười tám đời nhà Tô Thanh Tuyết, tức chết bà ta rồi, con ranh chết tiệt đó lại dám lấy nước rửa rau hắt vào người bà ta.
Chê bai con trai bà ta, coi thường con trai bà ta, bà ta khinh.
Con ranh đó là thứ gì mà không tự biết sao? Lớn lên mang một khuôn mặt hồ ly tinh.
Cưới con dâu như vậy về, con trai bà ta chắc chắn sẽ bị cắm sừng, nếu không phải vì thấy nó có mấy đồng tiền lẻ, lại còn có một chiếc xe đạp thì con dâu như vậy cho không bà ta cũng không thèm.
Lúc Tô Chí Dũng còn sống đã chiều con ranh đó ra cái thể thống gì không biết? Không phải làm việc mà còn được đi học.
Có phải con trai đâu mà học nhiều làm gì? Đến tuổi không phải cũng gả đi, trở thành người nhà khác sao? Có tiền đó chi bằng giữ lại mua thịt ăn còn hơn!
Lý Kiến Hoa ở bên cạnh làm việc tay chân cũng không lên tiếng, bà vợ già này của ông ta tính tình là vậy.
Ông ta đã nói nhiều lần rồi mà bà ta không nghe, ông ta cũng mệt mỏi lắm rồi.
Con trai mình tính tình thế nào, ông ta làm cha chẳng lẽ không biết sao?
Haizz.
Tô Thanh Tuyết thật sự cảm thấy xui xẻo, cô liền vào không gian bắt đầu rèn luyện thân thể, tập luyện cho đến khi toát hết mồ hôi mới dừng lại.
Cô nghỉ ngơi một chút rồi vào phòng tắm tắm rửa, gội đầu, dùng máy sấy tóc sấy khô, rồi mới lấy điện thoại ra chơi một lúc.
Sau đó, cô thay một bộ quần áo, chuẩn bị đi giao dịch.
Hơn sáu giờ, Tô Thanh Tuyết đi ra con đường nhỏ trong thôn.
Nhìn trước ngó sau không có ai, cô liền lấy ra một chiếc xe máy điện rồi phóng lên thị trấn cho nhanh.
Tô Thanh Tuyết phóng xe chỉ vài phút đã đến thị trấn.
Cô đến khu rừng ở ngoại ô phía đông thành phố, sau khi ngụy trang xong xuôi, cô vung tay một cái, hàng hóa cần giao dịch liền xuất hiện trước mặt.
Đợi khoảng mười phút sau, Lương Văn Sơ cuối cùng cũng đến.
Thấy Tô Thanh Tuyết và đống hàng hóa chất đầy trên đất, anh ta cười không khép được miệng.
"Đại tỷ, cô đúng giờ thật đấy."
"Nhiều hàng như vậy sao chỉ có một mình cô vậy? Những người khác đâu?"
"Việc này anh không cần quan tâm, các người mau kiểm tra hàng hóa rồi cân đi! Nửa đêm nửa hôm tôi không muốn ở đây đâu."
"Được, chúng tôi làm ngay đây."
Lương Văn Sơ bảo người của mình mau chóng kiểm tra hàng hóa, cân rồi chất lên xe.