Chương 20

Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian

Thiên Nhai Vũ Mộng 02-11-2025 07:55:14

"Một thằng nhà quê mà dám xía vào chuyện của người khác, hắn không chết thì ai chết? Chỉ là không biết người nhà hắn là ai, nếu biết người nhà hắn là ai, nhất định phải khử luôn, để tránh chúng nó điều tra ra chúng ta." "Chuột nhắt, chuyện này mày không cần lo, tao đã tra rồi, hắn chỉ có một đứa con gái mười mấy tuổi thôi. Một con ranh vắt mũi chưa sạch thì có thể uy hiếp gì được chúng ta. Cho dù nó biết thằng cha nó là do chúng ta giết thì nó có thể làm gì được chứ? Cũng chỉ có thể tức giận trong bất lực mà thôi. Nếu mà xinh đẹp thì còn để cho anh em mình vui vẻ một chút, còn nếu xấu quá thì cho nó xuống dưới bầu bạn với ông già nó, hai cha con hủ hỉ cho đỡ buồn chán." "Ha ha. Đại ca nói phải lắm! Đàn bà mà, chỉ là công cụ để chúng ta thỏa mãn thôi." "Chúng ta để mắt đến nó đã là vinh hạnh của nó rồi, tốt nhất là nên biết điều một chút, nếu không, tao sẽ cho nó nếm thử sự lợi hại của Hổ đại ca này." Nghe đến đây, Tô Thanh Tuyết nắm chặt tay lại, còn có gì không hiểu nữa chứ? Cha của cô chính là bị những tên này hại chết. Không ngờ chết rồi mà còn bị những thứ không phải người này sỉ nhục. Tốt, rất tốt. Cô đã dùng dây leo hệ Mộc để đánh dấu trên người bọn chúng, đợi đến tối chính là lúc khiến bọn chúng sống không bằng chết. Nếu bọn chúng đã không muốn làm người, vậy thì cô sẽ tiễn chúng xuống địa ngục. Cô nhất định sẽ báo thù cho cha, nếu không có cha thì đã không có nguyên chủ, nếu không có nguyên chủ thì cũng không có cô. Mối thù giết cha không đội trời chung, trong đầu cô đã có cả nghìn cách để khiến bọn chúng phải chết! Cô nhất định sẽ khiến chúng bị nghiền xương thành tro, phải hối hận vì đã được sinh ra trên đời này. Mấy kẻ này vẫn còn đang ở đó nói năng dơ bẩn, không hề hay biết đại họa sắp ập đến đầu. Chỉ có thể nói là bọn chúng xui xẻo, đụng phải Tô Thanh Tuyết vừa mới lên thành phố, kẻ xấu cuối cùng cũng phải đền mạng. Không một ai thoát được. Tô Thanh Tuyết bây giờ toàn thân toát ra sát khí, vẻ mặt như muốn giết sạch kẻ thù. Cả Kỳ Kỳ và Lôi Thần đều bị dọa cho hết hồn, chúng nó chưa bao giờ thấy chủ nhân trong bộ dạng này. Kỳ Kỳ rón rén cẩn thận, sợ lỡ lời làm chủ nhân không vui, bị chủ nhân "làm thịt" mất. Một lúc lâu sau, Tô Thanh Tuyết mới nhận ra bộ dạng ban nãy của cô đã dọa hai đứa nhỏ sợ hãi. "Kỳ Kỳ, Lôi Thần, xin lỗi nhé, ban nãy là ta mất bình tĩnh, không dọa hai đứa sợ chứ?" Kỳ Kỳ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ối trời ơi, chủ nhân, cuối cùng người cũng bình thường trở lại rồi, người không biết bộ dạng ban nãy của người dọa ta sợ chết khiếp luôn đó. Ta không dám nói năng gì, chỉ sợ nói sai câu nào làm phật lòng người. Nếu người mà trút giận lên ta, chẳng phải ta còn oan hơn cả Thị Kính hay sao?" "Không đâu, ta có mất lý trí đâu, ban nãy nghe những lời của bọn chúng, ta rất tức giận. Tuy bọn chúng che giấu rất kỹ, nhưng ta dám chắc chúng tuyệt đối không phải người Hạ Quốc của chúng ta. Mà là đám người Phù chết tiệt, dù sao thì giọng điệu của chúng cũng hơi nặng, người khác không biết, chứ ta làm sao không biết được? Ta tiếp xúc với bọn chúng không ít lần rồi." "Cái gì? Chủ nhân ơi, ý người là? Cha của người bị đám người Phù này giết chết sao? Chết tiệt! Bọn chúng sao dám? Chủ nhân, tối nay lúc xử lý đám người Phù này, người nhất định phải cho ta và Lôi Thần ra ngoài đấy!"