Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian
Thiên Nhai Vũ Mộng02-11-2025 07:53:32
Mấy câu hỏi dồn dập của Tô Thanh Tuyết khiến mấy người họ ngẩn ra, họ có thể nói câu này là đúng sao?
Không thể nào! Chính chủ tịch đã nói phụ nữ chống đỡ nửa bầu trời.
Chẳng phải bọn họ thấy con nhóc này một mình mà sống tốt quá, vừa có xe đạp, vừa có nhà cửa, nói không chừng Tô Chí Dũng còn để lại tiền tiết kiệm cho con ranh chết tiệt này, đến lúc đó số tiền này chẳng phải sẽ thuộc về nhà bọn họ sao.
Có số tiền này, con trai họ muốn tìm người thế nào mà chẳng được, cần gì phải tìm đứa không cha không mẹ này.
"Sao thế? Sao các thím không nói gì nữa, câm rồi à, lúc nãy không phải nói giỏi lắm sao? Toàn là đạo lý cao siêu.
Các người cũng là phụ nữ, cũng do phụ nữ sinh ra, mà chính các người còn coi thường phụ nữ, thì đừng nói đến chuyện người khác có thể coi trọng các người."
"Cháu thật sự thấy bi ai thay cho các thím, vẫn còn sống trong xã hội phong kiến bó chân.
Mấy thím, nhân lúc cháu chưa nổi giận, các người mau cút cho khuất mắt cháu đi.
Nếu không thì đừng trách cháu không biết lễ nghĩa tiếp khách, dù sao thì đối xử với khách thế nào còn phải xem tâm trạng của chủ nhà mà, đúng không?"
Miêu Ngọc Phương nghe vậy, liền đổi giọng: "Con ranh chết tiệt, mày hỗn cái gì? Nhà tao chấp nhận mày là đã may mắn cho mày lắm rồi.
Nếu không thì đứa mồ côi không cha không mẹ như mày, nhà ai thèm chứ? Mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cho mặt mũi lại không biết điều."
Tô Thanh Tuyết đập mạnh một cái lên bàn, cái bàn lập tức kêu "rắc" một tiếng rồi vỡ tan.
"Miêu Ngọc Phương, tôi gọi bà một tiếng thím Miêu là nể mặt bà, nhưng bà đừng có cho mặt mũi lại không biết điều. Con trai nhà bà là thứ gì, chẳng lẽ bà không biết sao?
Mấy chục tuổi đầu rồi, ham ăn biếng làm, đã xấu còn chuyên đi nhìn trộm quả phụ tắm, bà có cần tôi phải nói hết những chuyện này ra không?
Nhà nào gả con gái cho con trai bà thì đúng là đổ tám đời vận rủi.
Còn hai người nữa, đừng tưởng tôi không biết trong lòng các người đang tính toán gì.
Không phải là thấy tôi một mình có xe đạp, có nhà cửa nên muốn đến ăn của tuyệt tự sao?
Các người có bản lĩnh đó không? Người nào dám đến, tôi đánh gãy chân người đó.
Không tin thì cứ thử đi, tôi khuyên các người tốt nhất nên dẹp cái ý nghĩ đó đi.
Nếu không thì... chết."
Mấy người này bị ánh mắt của Tô Thanh Tuyết dọa cho đứng ngây người tại chỗ.
Con ranh chết tiệt này sao bây giờ lại như biến thành người khác thế? Ánh mắt hung dữ như vậy, suýt nữa dọa chết bọn họ rồi!
Nhưng vừa nghĩ đến việc đối phương có xe đạp, có tiền tiết kiệm, có căn nhà lớn như vậy, bọn họ lại tự cổ vũ mình.
Một con ranh không cha không mẹ thì có gì đáng sợ, có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một con ranh, đợi đến khi gạo đã nấu thành cơm, xem con ranh này còn làm được gì?
Đến lúc đó không gả cũng phải gả.
Một người con gái mất đi trong trắng, xem cô còn mặt mũi nào mà sống ở trong thôn này nữa.
Đã quyết định trong lòng, mấy người phụ nữ liền kéo con trai rời đi.
Chỉ là lúc đi về, miệng vẫn không ngừng chửi rủa, toàn là những lời nói Tô Thanh Tuyết không tôn trọng người lớn, ngang ngược, hỗn láo, dường như cố ý mắng cho người khác nghe thấy vậy.
Tô Thanh Tuyết đâu phải dạng hiền lành gì mà nhường nhịn bọn họ, nhờ có ký ức của nguyên chủ, cô biết thừa đám người này chẳng phải loại tốt đẹp gì.