Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian
Thiên Nhai Vũ Mộng02-11-2025 07:55:33
"Được, các ngươi là cộng sự tốt của ta, ta sẽ không quên các ngươi đâu."
Thời gian nhanh chóng trôi đến tối, dị năng hệ Mộc cũng đã truyền về tin tức chính xác về nơi ở của đám người Phù này.
Tô Thanh Tuyết thay một bộ quần áo gọn gàng, khí chất ngút trời.
Mái tóc cô được buộc cao, chân đi một đôi bốt da cổ cao, hàng mi dài cong vút như chiếc quạt nhỏ, chớp chớp lay động.
Kỳ Kỳ nhìn đến ngẩn người: "Oa oa oa! Chủ nhân, người đẹp chết người đi được, sao ở đây không có cuộc thi hoa hậu nào nhỉ, nếu không thì người xứng đáng là hoa hậu không ai sánh bằng."
"Được rồi, đừng nịnh nữa, chúng ta phải xuất phát rồi, nhưng nhớ, đặc biệt là Lôi Thần, nửa đêm nửa hôm đừng có gầm gừ om sòm đấy."
Lôi Thần gật đầu, chủ nhân à, nó đâu có ngốc.
Bây giờ nó là con hổ thông minh nhất rồi có biết không? Mấy con hổ khác đều là đồ bỏ đi, tất nhiên là trừ mấy cô hổ xinh đẹp ra.
Tô Thanh Tuyết đi theo sự chỉ dẫn của dị năng hệ Mộc đến một ngôi miếu hoang tên là Thập Lý Đình.
Hừ! Đây là một nơi không có người ở, đám người này cũng biết chọn chỗ thật.
Tưởng rằng không có ai ở thì cô sẽ không tìm được chúng sao? Thật là ngây thơ.
Bên trong vẫn còn ánh nến le lói, nghe tiếng động thì có lẽ đang uống rượu ăn mừng.
Cách một khoảng xa, Tô Thanh Tuyết đã nghe thấy một tên nói bằng thứ tiếng chim cò của bọn chúng: "Thạch Điền - kun! Lại đây, chúng ta hãy ăn mừng một phen, nghĩ đến con nhỏ hôm nay mà lửa dục trong người tôi không thể nào dập tắt được."
"Ha ha, Tỉnh Thượng - kun, cậu vẫn nên chú ý một chút, chơi bời với đàn bà nhiều quá không tốt đâu, lỡ như mắc phải bệnh gì thì không hay đâu.
Cậu nói có phải không! Điền Trung - kun."
Điền Trung Tú: "Tôi nói hai cậu này, hai người đang khoe khoang ở đây đấy à? Hai người đã chơi bao nhiêu con đàn bà rồi, trong lòng tự biết, mà có bị bệnh gì đâu."
"Ha ha."
Hai người còn lại phá lên cười: "Đó là đương nhiên, chúng ta chọn toàn là hàng còn trinh thôi.
Đàn bà Hạ Quốc hèn hạ như vậy, chúng ta để mắt đến đã là phúc đức của bọn chúng rồi.
Chỉ là dòng máu ti tiện của bọn chúng không xứng để mang trong mình hậu duệ cao quý của chúng ta.
Bất kể là ai? Lỡ như có thai, đứa trẻ đó cũng chỉ có thể là người của đất nước chúng ta, những con kiến hèn mọn này sao có thể dạy dỗ được dòng máu cao quý của chúng ta."
Những lời này đừng nói là Tô Thanh Tuyết, ngay cả Kỳ Kỳ trong không gian cũng không thể nghe lọt tai được nữa.
"Chủ nhân, lát nữa ta nhất định phải đánh nát miệng của bọn chúng, thật sự quá đê tiện. Nếu chúng không biết nói chuyện thì nên hiến cái miệng cho người cần đi, giữ lại cũng chỉ để làm cảnh."
Vẻ mặt Tô Thanh Tuyết trở nên vô cùng nghiêm túc, có những mối thù đã khắc sâu vào xương tủy, cho dù có đổi sang một thời đại khác cũng không thể nào quên được.
Đám người này không biết đã làm hại bao nhiêu nữ đồng bào của Hạ Quốc, vậy mà còn dám chê bai dòng máu người ta ti tiện.
Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, nếu đã như vậy, cô nhất định sẽ để bọn chúng được hưởng thụ cho thật đã cái dòng máu cao quý của chính chúng.
Tô Thanh Tuyết một cước đá tung cánh cửa, mấy người bên trong đều giật nảy mình.
Nơi này của bọn chúng rất ít người lui tới, rốt cuộc là ai?