Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian
Thiên Nhai Vũ Mộng02-11-2025 07:49:55
Mọi người đều tưởng cô chỉ đi nhặt một ít củi ở trên núi, thầm nghĩ con bé này cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi.
Nào ngờ cô lại đi vào sâu trong núi.
Đến sau núi, thấy không có ai, cô liền dùng dị năng, vài ba bước đã đến được một nơi sâu hơn.
Quao!
Kia là cái gì thế?
Quả đỏ to như vậy, phát tài rồi, phát tài rồi, đây chính là nhân sâm núi hoang dã.
Tô Thanh Tuyết vội vàng lấy sợi chỉ đỏ và cuốc từ trong không gian ra, bắt đầu đào nhân sâm.
Củ nhân sâm này ít nhất cũng phải mấy trăm năm, quả nhiên sâu trong núi có rất nhiều bảo vật.
Tô Thanh Tuyết cúi đầu, chổng mông lên bắt đầu đào, cô cũng không quan tâm đến hình tượng nữa, đây là bảo vật mà, còn có nhiều hạt giống như vậy.
Hơn nửa tiếng sau mới đào được củ nhân sâm này lên.
Cô ném nó vào không gian trước, lát nữa sẽ trồng nó xuống.
Quả nhiên trên núi khắp nơi đều là bảo vật, Tô Thanh Tuyết còn phát hiện ra mạch môn, cát cánh, hoàng tinh, linh chi, hà thủ ô, thiên ma hoang dã...
Phát tài rồi, phát tài rồi, nụ cười trên khóe môi cô cũng không kìm được nữa.
Đi về phía trước khoảng mười mấy phút, Tô Thanh Tuyết đột nhiên dừng lại, nghiêng người né tránh.
Hừ! Lại dám đánh lén cô, chắc chán sống rồi?
Đó chính là một con hổ trưởng thành, con hổ nhe răng trợn mắt, ra vẻ muốn cắn chết Tô Thanh Tuyết.
Con hổ như ngửi thấy mùi gì đó ngon lành, đặc biệt hưng phấn.
Trong lòng Tô Thanh Tuyết lại nghĩ, con Husky này, cái dáng vẻ này đâu giống một con hổ, bá chủ của rừng xanh chứ, thật là không nỡ nhìn, mất mặt chết đi được!
Con hổ cứ đi vòng quanh Tô Thanh Tuyết, nước miếng chảy ròng ròng.
"Dừng lại, quay làm ta chóng cả mặt, có phải mi phát hiện ra điều gì không ổn không?"
Con hổ kích động vừa gật đầu, lại vừa lắc đầu.
Tô Thanh Tuyết đột nhiên nhớ lại lúc trước đọc tiểu thuyết, những loài động vật này rất nhạy cảm với nước linh tuyền.
Cô lấy một ít nước linh tuyền từ trong không gian ra, thăm dò hỏi: "Mi có muốn uống cái này không?"
Con hổ ngửi thấy mùi này lại càng kích động hơn, chỉ thiếu nước gầm lên hai tiếng.
"Dừng lại, nếu mi muốn uống cái này thì phải nghe lời ta, nếu mi đồng ý, ta sẽ cho mi uống cái này mỗi ngày."
Tô Thanh Tuyết ra vẻ như con sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
Trong lòng thầm nghĩ, con hổ này là một chiến lực lớn, bỏ lỡ chẳng phải là đáng tiếc sao? Nếu lúc đánh nhau mà cô thả con hổ lớn này ra, chẳng phải sẽ rất ngầu sao?
"Nếu mi hiểu lời ta thì nằm xuống đất đi, chúng ta dễ nói chuyện hơn, phải không?"
Quả nhiên, lời của Tô Thanh Tuyết vừa dứt, con hổ này liền ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất.
Tô Thanh Tuyết lấy ra một cái bát nhỏ, rót đầy một bát nước linh tuyền.
Con hổ trong nháy mắt đã uống cạn, còn có vẻ chưa đã thèm, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tô Thanh Tuyết.
"He he, nếu mi còn muốn uống thứ nước ngọt ngọt này, thì phải theo ta đến một nơi, nhưng mi không được gây rối, biết chưa? Nếu không ta sẽ lột da hổ của mi, lóc xương mi ra hầm canh uống."
Con hổ ra vẻ ngoan ngoãn, như thể đang nói chỉ cần cô cho nó thứ nước ngọt ngọt này, cô bảo nó đi đâu nó sẽ đi đó, nó rất ngoan, nó cũng sẽ không phá nhà.
Tô Thanh Tuyết: "Ta đặt cho mi một cái tên nhé, thế nào?"
Con hổ ngoan ngoãn gật đầu.
"Sau này mi tên là Lôi Thần, thế nào?"