Chương 25

Oanh Tạc Thập Niên 70, Nữ Vương Ba Hệ Dị Năng Mang Không Gian

Thiên Nhai Vũ Mộng 02-11-2025 07:56:54

Người này chắc chắn là đi đến chợ đen, quả nhiên không lâu sau đã đến trước cửa một sân viện khá hẻo lánh. Thấy có hai người đang canh ở cửa, bà thím kia đưa một hào rồi đi vào. Tô Thanh Tuyết vào không gian hóa trang một phen, cũng học theo người ta đeo một cái gùi, trên miệng gùi có đậy một tấm vải. Cô vô cùng hài lòng với kỹ thuật hóa trang của mình, nhìn những nốt tàn nhang trên mặt, còn có một nốt ruồi to đùng, làn da trở nên thô ráp, vàng vọt, trông cũng già hơn nhiều. Ngay cả chính cô cũng suýt tin rằng mình trông như thế thật. Đến trước cửa chợ đen, cô bị hai người gác cửa chặn lại. Một người đầu đinh nói: "Chị gái, chị đến mua hay bán? Nếu mua thì mất một hào, nếu bán thì mất hai hào. Chỗ chúng tôi tuyệt đối an toàn, nếu có người đến kiểm tra, chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người." Tô Thanh Tuyết: "Tôi bán đồ, người nhà tôi bị bệnh rồi, không còn cách nào khác, khám bệnh tốn tiền lắm, nên tôi đành phải mang số lương thực gom góp mãi mới được ra đây bán. Chỉ là các cậu trai trẻ, các cậu thu hai hào đắt thế, bớt một chút không được sao?" "Không được đâu chị ơi, ai cũng như vậy cả. Nếu tôi bớt cho chị, người khác biết được thì tôi còn làm ăn thế nào nữa?" Tô Thanh Tuyết giả vờ tỏ vẻ bất đắc dĩ, từ trong túi áo lấy ra hai hào cũ kỹ đưa qua. Còn giả vờ thở dài một tiếng: "Haizz, thời buổi này muốn sống thật là khó quá." Vào bên trong lại là một khung cảnh khác, không ngờ người lại đông như vậy, người qua kẻ lại có người bán gà sống, vịt sống. Có người bán lương thực, có người bán sinh lễ kết hôn "ba vòng một tiếng", còn có người bán đồ cổ. Tô Thanh Tuyết cũng tìm một chỗ ngồi xổm xuống, lật tấm vải đen trên miệng gùi ra. Rất nhanh đã có người đi tới: "Đồng chí, cô bán những gì thế?" Tô Thanh Tuyết chỉ muốn dụ rắn ra khỏi hang, dụ tên trùm chợ đen ra mặt, chứ cô không muốn bán lẻ tẻ thế này, cô chỉ đẩy cái gùi qua cho người đó tự xem. Một người đàn ông thấy nhiều đồ tốt như vậy, bất giác há hốc miệng, suýt nữa thì la lên. Bột mì trắng tinh thế này, còn có gạo thượng hạng, đường đỏ, đường trắng. Sữa bột, sữa mạch nha, cả thịt, gà, vịt nữa. Đây... Những người khác cũng chú ý đến món đồ Tô Thanh Tuyết bán, quao, toàn là hàng xịn! Người đàn ông kia vừa hay ra ngoài thử vận may, vợ anh ta vừa sinh cho anh ta một cậu con trai kháu khỉnh, nhưng lại không có sữa, khiến anh ta đau lòng chết đi được. Thấy nhiều đồ tốt như vậy, nụ cười trên môi anh ta toe toét đến tận mang tai: "Đồng chí, mấy thứ này của cô bán thế nào?" Tô Thanh Tuyết: "Đồ của tôi nhiều thế này, anh cứ nói thẳng là anh cần những gì đi? Nếu không tôi báo một loạt giá xong anh lại không mua, chẳng phải là tôi mất công vô ích sao?" "Được, được, đồng chí, là do tôi kích động quá, xin lỗi nhé. Tôi muốn mua bột mì trắng, gạo ngon, đường đỏ, sữa bột, và cả thịt nữa." Tô Thanh Tuyết: "Bột mì trắng thượng hạng của tôi một đồng ba hào, gạo ngon một đồng hai hào, đường đỏ hai đồng, sữa bột sáu đồng một hộp, thịt ngon thượng hạng một đồng hai hào một cân." Mọi người nghe giá này đều hít một hơi khí lạnh, đồ tốt thì tốt thật, nhưng cũng đắt thật! Bọn họ mua không nổi. Người đàn ông vừa hỏi giá tuy cảm thấy đắt, nhưng vì con trai, đắt mấy cũng đáng.