Thẩm Lại không phải người trong giới giải trí, không biết những điều kiêng kỵ này, không biết có vô tình thốt ra câu nào gây rắc rối cho Cố Thính không. Cậu quay đầu đi, ý định quan sát biểu cảm của Cố Thính qua tấm kính.
Thực tế thì tấm kính trong suốt cách âm không tốt lắm, mấy lần phỏng vấn trước Thẩm Lại loáng thoáng nghe được giọng của Cố Thính.
Thẩm Lại tập trung tinh thần, cố gắng nghe Cố Thính nói thế nào, sau đó quyết định cách trả lời của mình.
Tiếp theo, Thẩm Lại nghe được.
"Cánh tay cậu ấy bị trật khớp."
Nửa chữ cũng không nhắc đến nguyên nhân chân của mình.
Thẩm Lại hừ một tiếng, quay đầu lại: "Cố Thính đạp tôi một cú, sau đó bị thương ở chân. Sau đó phải đi khám tại bệnh viện."
Cố Thính bổ sung: "Cậu ấy hơi hư."
Thẩm Lại nghe lén: "..." Cô nửa chữ cũng không nhắc đến việc cậu ngã từ tầng bốn xuống.
Được thôi.
Thiếu niên nghiến răng.
"Cố Thính quá yếu, như con gà què."
[?]
[Tốt lắm. ]
Tiếng lòng của cô Cố đột nhiên truyền đến không kịp phòng bị, điều này khiến Thẩm Lại bất ngờ nhận ra, thì ra cô ta cũng có thể nghe được cậu nói.
Cậu có một dự cảm không lành.
Giây tiếp theo, liền nghe thấy Cố Thính hừ lạnh một tiếng:
"Cậu ấy chửi tôi là đồ ngốc."
Thẩm Lại: "..."
Tuy rằng nhưng mà, chuyện này thật sự không có cách nào phản bác, đúng là cậu chửi người trước.
[Ha ha ha hai người này hài quá. ]
[Cười chết, im thin thít không nhắc đến nguyên nhân của mình, tóm lại vào bệnh viện đều là lỗi của đối phương!]
[Vậy nên những anti-fan đoán tới đoán lui, nguyên nhân thật sự khiến Cố Thính phải chống nạng xuất hiện ở bệnh viện chính là một lý do ấu trĩ như vậy sao? Hai người đánh nhau?]
[Kia không phải đánh nhau, là chửi nhau ha ha ha ha ha!]
[Nhìn ra được quan hệ 'tốt đẹp' của hai người rồi!!]
Cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng gian nan kết thúc, dòng bình luận trực tiếp từ đầu đến cuối đều là mắng Cố Thính, những người ghét Cố Thính, đến bị những màn tương tác gây cười của hai người hấp dẫn tạm thời quên đi 'ân oán tình thù' giữa họ.
Nhân viên công tác thở phào nhẹ nhõm, tiến hành phân đoạn tiếp theo, tuyên đọc quy tắc: "Tiếp theo yêu cầu..."
Đọc xong, nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn thoáng qua giới tính của hai người, ngữ khí càng ngày càng nghi ngờ, khó khăn nói: "Hai người giúp đối phương thu dọn hành lý."
Khi thiết lập quy tắc này, họ không biết đứa trẻ mà Cố Thính mang theo là ai, cứ tưởng đối phương sẽ mang một bé gái, cho dù không phải bé gái thì cũng là bé trai.
Có một số đứa trẻ tuổi còn nhỏ, cần người lớn giúp thu dọn hành lý. Giống như hai cô cháu gái song sinh năm tuổi của Quý Hướng Dương, khả năng tự lo liệu còn kém.
Còn có ảnh hậu mang con trai, tuy rằng con trai cô ấy đã trưởng thành, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, ngoại trừ quần áo riêng tư không cần đối phương giúp đỡ, hai người sẽ giúp nhau chọn lựa quần áo và đồ dùng sinh hoạt.
Nhưng là!
Tình huống của Cố Thính hoàn toàn không giống.
Chưa nói đến hai người rốt cuộc có quan hệ thân thích đến mức nào, chỉ nhìn mối quan hệ này thôi, cũng không giống như có thể giúp đối phương phối đồ.
"Tôi giúp cô ấy thu dọn?" Thẩm Lại vẻ mặt kháng cự.
Đừng đùa, chuyện này không hợp lý!
Ba tôi đến còn hợp lý hơn đấy!
Cố Thính cũng có chút đau đầu đỡ trán.
Nhân viên công tác liếc nhau, vội vàng thương lượng, cuối cùng đưa ra kết quả.
"Là thế này, sau khi thảo luận chúng tôi quyết định nhiệm vụ tiếp theo của hai người là, trước khi xuất phát, hai người sẽ đến cửa hàng quần áo, mua sắm quần áo cho đối phương và phối đồ."
"Trong tập đầu tiên của chương trình, hai người phải mặc trang phục do đối phương phối lên sân khấu."
Nhiệm vụ này dễ hoàn thành hơn nhiều so với việc thu dọn hành lý cho nhau.
Cố Thính và Thẩm Lại liếc nhìn nhau.
Cố Thính có chút lo lắng.
[Cái tên này có thể hoàn thành tốt không đây?]
Thẩm Lại ra hiệu bằng mắt: Nói như thể tôi phản nghịch lắm vậy.
Cố Thính không hiểu ra sao.
[Cậu ta đang làm gì vậy? Vậy rốt cuộc cậu ta có ý gì?]
Thẩm Lại lạnh lùng thu hồi ánh mắt, hỏi nhân viên công tác:
"Điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta là đâu?"
"Tây Song Bản Nạp."
Cố Thính hiểu rõ.
Thời tiết ở đó rất nóng, nên cần mua một ít quần áo thoải mái, tươi mát, mát mẻ và bền màu.
"Tôi hiểu rồi." Thẩm Lại một tay đút túi, lẩm bẩm nói: "Vậy là muốn mua một ít quần áo màu xanh lá cây?"
Cố Thính: "?"
Thẩm mỹ của trai thẳng cộng thêm quần áo màu xanh lá cây, còn có thể nhìn được sao?
[Ha ha ha ha ha em trai cậu mang mic đấy cậu biết không?]
[Em trai mau coi chừng biểu cảm kìa! Tôi dám cá, đây là biểu cảm kinh hoàng nhất mà tôi thấy Cố Thính lộ ra từ hôm nay đến giờ. ]
[Cố Thính: Cứu mạng, đừng đến đây! Thẩm mỹ trai thẳng tránh xa tôi ra!]