Khi Cố Thính đưa Thẩm Lại làm xong thủ tục ghi lời khai ở cục cảnh sát, lúc ra ngoài thì trời đã gần tối.
Cậu nhóc mặt mày khó chịu, dường như vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Camera ẩn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Thính.
Cố Thính biết rõ trong lòng, nhưng giả vờ không thấy.
Hai người đi đến bồn hoa dưới cột đèn đường, chờ tài xế đến đón. Thẩm Lại đột nhiên lên tiếng: "Cô không định giải thích với tôi sao?"
"Giải thích cái gì?"
Thẩm Lại nghiến răng: "Cô đừng giả vờ không biết, Camera ẩn còn cả cái bút ghi âm rốt cuộc là sao? Cô đang giám sát tôi?"
Cố Thính mỉm cười, ánh mắt dưới mái tóc mai lấp lánh ý cười: "Cậu đoán xem."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Thẩm Lại càng tệ hơn. Cậu theo bản năng cho rằng, Cố Thính chột dạ không có lý do gì để giải thích, mới đưa ra một cái cớ đơn giản như vậy.
Bảo cậu đoán?
Cậu không thèm đoán!
[Đương nhiên... ]
Nghe thấy tiếng lòng sắc mặt Thẩm Lại cứng đờ.
Cố Thính quả nhiên là cố ý! Cô ta... cô ta là biến thái sao?
Ngay khi Thẩm Lại sắp nổi giận, nửa câu sau tiếng lòng của Cố Thính lại truyền đến.
[Đương nhiên không phải. ]
[Ngày đưa cậu ta đi học tôi đã thấy có mấy nam sinh lén lút, vì lo lắng cho an toàn của cậu ta nên mới chuẩn bị mấy thứ kia bảo cậu ta mang theo. ]
[Cái tên này nghĩ đi đâu vậy! Cậu ta cho rằng tôi đang giám sát cậu ta à?]
[Tôi rảnh thế chắc?]
Vừa rồi còn hùng hổ dọa người khí thế ngất trời đòi tìm Cố Thính tính sổ, giờ phút này Thẩm Lại đột nhiên im lặng không biết làm gì cho phải, cậu có chút không tự nhiên.
Cậu đúng là đã nghĩ như vậy, nhưng cậu có lý do!
Bất kỳ ai trên người bị gắn những thứ như Camera ẩn và bút ghi âm cũng sẽ cảm thấy cái kẻ gắn mấy thứ này là biến thái.
Cậu chỉ là... có lý do nghi ngờ Cố Thính là biến thái mà thôi.
Cố Thính, người đang bị Thẩm Lại nghi ngờ đang đứng dưới cột đèn đường nhìn Thẩm Lại như đang suy tư điều gì.
[Cậu ta đang nghĩ gì vậy?]
[Một bộ dạng chột dạ. ]
Thẩm Lại chớp mắt nhìn trời nhìn đất, nhất quyết không nhìn cô.
[Càng kỳ lạ. ]
[Đang mắng tôi à?]
Thẩm Lại: "..."
Sao cô ta biết được?
Cũng may Cố Thính không có ý định tìm hiểu sâu xa những ý nghĩ kỳ quái trong đầu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Cô giơ tay nhìn điện thoại: "Còn mười phút nữa xe mới đến, chúng ta nói chuyện một chút đi." Giọng Cố Thính trong trẻo, không nhanh không chậm giống như hôm nay chỉ là một buổi hoàng hôn rất bình thường, đột nhiên nảy ra ý muốn tâm sự với con riêng.
Thẩm Lại lập tức từ chối: "Tôi thích yên tĩnh."
Ý chỉ cô đừng ồn ào.
Cố Thính đáp lại gọn gàng dứt khoát: "Ngại quá, tôi lại là người thích ép người khác nói chuyện."
Thẩm Lại hết lời: "..." Cậu suýt chút nữa đã thốt ra mấy chữ "Cô có phải bị bệnh không?".
Thiếu niên xoa nhẹ mái tóc vàng, cả người lộ vẻ bực bội: "Nói, cô muốn nói chuyện gì?"
Chuyện giả vờ nhảy lầu đã rõ ràng, người phụ nữ này còn có thể nói với cậu cái gì? Thật là kỳ lạ, một tháng trước cũng không thấy Cố Thính thích nói chuyện với người khác như vậy.
Cô ta sẽ nói với cậu cái gì?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng trong sự thiếu kiên nhẫn của cậu còn kèm theo một tia mừng thầm.
Đến nỗi vì sao lại mừng thầm, chính cậu cũng không hiểu được. Có lẽ là bởi vì trong cái nhà này hầu như không ai có thể cùng cậu tâm sự như bây giờ.
Bọn họ, hẳn là đều rất chán ghét cậu. Giống như Khương Thả vậy.
"Trường học của cậu không tốt, tôi tính cho cậu chuyển trường" Cố Thính nói ít ý nhiều.
Cái cảm giác mất mát vừa nãy bỗng nhiên im bặt.
Thẩm Lại: "?"
Từ từ, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?
Thẩm Lại kinh ngạc đứng trân.
Hơn nữa, đây đâu phải là tâm sự?
Theo ý Cố Thính môi trường mới là yếu tố then chốt quyết định sự trưởng thành của một đứa trẻ. Ngôi trường quý tộc mà Thẩm Lại đang học, tuy rằng đời sống vật chất của học sinh được đảm bảo nhưng giáo dục trong trường không tốt, thường xuyên xảy ra đánh nhau, đua đòi yêu sớm.
Muốn thay đổi một người, phải bắt đầu từ việc thay đổi môi trường xung quanh. Cố Thính rất tin vào điều này.
"Đây là đang tâm sự? Cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa?" Thẩm Lại giận dữ nói: "Cô rõ ràng là đã tự quyết định rồi!"
Ánh đèn đường không tốt, lúc sáng lúc tối. Xe cộ đối diện cục cảnh sát nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển. Theo sắc trời dần tối xuống, khắp nơi đều sáng lên những ngôi sao màu cam hồng.
Cố Thính ngẩng mặt lên, kính râm che khuất phần lớn tầm mắt, khiến Thẩm Lại căn bản không phân biệt được cảm xúc của cô lúc này.
"Vậy tôi hỏi cậu một chút." Cô đổi cách hỏi: "Cậu cảm thấy trường học của cậu thế nào?"
Thẩm Lại không chút do dự: "Tệ."
"Tệ đến không chịu nổi." Ngay cả không khí cũng ô nhiễm.
Đây là cảm nhận trực quan nhất trong lòng Thẩm Lại.
Cố Thính: "Cho nên? Cậu cảm thấy một cái trường học tệ hại đến không chịu nổi như vậy, còn cần thiết phải tiếp tục học ở đó sao?"
[Môi trường quyết định sự trưởng thành của đứa trẻ. ]
[Gần đèn thì sáng gần mực thì đen, Thẩm Lại cứ ở lại đó sẽ ngày càng trở nên thô bạo, cảm xúc cực đoan và thiếu lý trí. ]
Khóe miệng Thẩm Lại run rẩy: "..." Này này này! Ai thô bạo, cảm xúc cực đoan, thiếu lý trí hả?
Cậu tuy rằng không hài lòng với thái độ của Cố Thính đối với mình, nhưng những gì cô nói quả thực không sai
"Cho nên?" Nhưng cậu vẫn khó chịu.
Cố Thính: "Cho nên tôi không trực tiếp quyết định thay cậu. Tôi đang hỏi ý kiến cậu, hơn nữa giúp cậu phân tích lợi và hại."
Cô rất ít khi nói chuyện với Thẩm Lại một cách bình tĩnh và hòa nhã như bây giờ. Giống như cô nói, cô sẽ không tự ý quyết định thay Thẩm Lại, dù cô cảm thấy trường học này không tốt, nhưng cuối cùng người quyết định đi hay ở vẫn là Thẩm Lại.
Thẩm Lại rũ mắt, hàng mi dài che khuất tầm mắt người khác. Câu nói kia lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Cậu thực sự không giỏi ứng phó với loại tình huống này, so với cách làm đơn giản thô bạo của ba cậu, rõ ràng sự công tâm của Cố phu nhân càng khiến cậu cảm thấy bối rối.
Lúc này... nên nói gì? Cậu muốn làm gì?
Cân nhắc hồi lâu, Thẩm Lại cuối cùng thấp giọng nói: "Ừ."