Cố Thính thở dài, thu hồi ánh mắt.
"Cô Cố đối với em trai hình như rất tốt." Giọng Khương Thả từ một bên truyền đến, Cố Thính quay đầu lại phát hiện đứa nhóc này đã rất thông minh bưng ly sữa bò, tinh tế thưởng thức.
Đôi mắt Khương Thả nhìn chăm chú vào Cố Thính, dường như bên trong chứa đầy ánh sáng và nước, vĩnh viễn là cái sắc thái ấm áp ấy. Sự quái gở và tăm tối bị giấu dưới ánh sáng màu ấm áp, không bị người phát hiện cũng không cho phép lộ ra một chút nào.
Cố Thính không khỏi nhớ tới kết cục nam chính trong "Dược".
Trong "Dược" chủ đề chính đặt nặng vào sự chữa lành của nam nữ chính. Nam chính yêu sự kiên cường hướng về phía trước của nữ chính, nữ chính muốn nam chính mở rộng lòng mình, đáng tiếc khi đó ý niệm muốn chết của nam chính quá sâu, dù nữ chính cố gắng níu kéo, cũng không thể hoàn toàn kéo nam chính ra khỏi bóng tối.
"Tôi từ tận gốc rễ đã mục nát rồi, không cần cứu tôi."
"Với tôi mà nói, cái chết mới là giải thoát."
Sau đó trước mặt nữ chính, nam chính nhảy xuống.
Cố Thính, người đóng vai nữ chính trong phim đã khóc tê tâm liệt phế, hiện tại cô có thể phân biệt rõ hai người khác nhau, so với người sống sờ sờ trước mắt, bộ phim thiếu đi phần chân thật.
Ở thế giới này, cô không cần đóng vai nữ chính. Hiện tại cô chính là mẹ kế của nam chính. Cố Thính lặng lẽ nhìn chăm chú vào thiếu niên tóc đen, trong ánh mắt thêm một tia dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra.
Cố Thính cứ duy trì động tác này, nhìn chằm chằm Khương Thả một hồi lâu đến nỗi thiếu niên cả người cứng đờ không dám động, ngón tay trắng nõn nắm chặt ly sữa bò trên mặt nở một nụ cười: "Cô Cố có vấn đề gì không?"
Cô ta phát hiện cậu giả vờ uống sữa bò?
Không, cậu làm rất kín đáo. Khương Thả tin rằng hành động lén đổ sữa bò của mình không ai thấy.
Vậy sẽ là cái gì?
Cố Thính: "Không, cậu nghĩ tôi muốn... đối tốt với Thẩm Lại? Cậu đang nói đùa với tôi sao? Tôi chỉ là không muốn để cậu ta gây thêm phiền phức cho tôi thôi. Cái cục diện rối rắm cậu ta đánh nhau còn chưa xử lý xong đâu. Như vậy là đủ rồi, tôi không muốn thêm phiền phức mới."
Hôm nay, cô cũng đang nỗ lực đóng vai ác độc mẹ kế.
Khương Thả không biết có tin lời cô nói hay không, cười cười: "Vậy à."
Cố Thính "ừ" một tiếng, chuẩn bị rời khỏi bàn ăn lại nói với Khương Thả: "Nhớ rõ uống hết sữa bò rồi lên trên nhé."
Nụ cười trên mặt Khương Thả vẫn không thay đổi, đáy mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.
[Tuy rằng đứa nhóc thứ hai thoạt nhìn không ngại anh trai nó cao hơn nó, nhưng con trai mà ai cũng có lòng ganh đua. ]
[Nếu nó còn muốn cao lên, tôi sẽ giúp nó. Đương nhiên, cũng không thể bỏ rơi đứa lớn. ]
Vẻ nghi hoặc kia thoáng chốc biến mất không còn dấu vết.
Khương Thả nhấp một ngụm sữa bò, cười nói: "Tôi sẽ uống hết."
Cố Thính gật đầu hai cái, tỏ vẻ mình đã biết.
Chờ đến khi Cố Thính rời đi, khí thế yếu đuối trên người Khương Thả mới chậm rãi tan đi, cậu một tay vuốt ve ly sữa bò hỏi người làm bên cạnh: "Sữa bò là ai pha?"
"Dạ thưa cậu chủ là ông Lưu."
Ông Lưu là đầu bếp của Thẩm gia, đã làm việc ở Thẩm gia rất nhiều năm cũng coi như là người nhìn hai anh em họ lớn lên.
Khương Thả "ừ" một tiếng, sau đó rũ hàng mi xuống nhìn không ra cảm xúc của cậu như thế nào.
Chắc là không có độc. Cho dù có độc, thì cũng có Thẩm Lại cái tên ngốc nghếch kia làm "bia đỡ đạn".
Khương Thả không hề có một chút lương tâm của người làm anh, cậu không quan tâm đến phản ứng của em trai mình nếu chẳng may trúng độc.
Vị Khương thiếu gia khắc nghiệt và nhỏ mọn nào đó tỏ vẻ: Không cần thiết chết càng tốt, mọi chuyện xong xuôi.
Cậu đúng là người không có lương tâm.
"Thiếu gia, sữa bò có vấn đề gì sao?" Quản gia Phương vốn dĩ im lặng làm bức tường trong suốt, nhưng khi Cố Thính rời đi, đại thiếu gia bắt đầu không giả vờ nữa thì bức tường trong suốt của ông cũng coi như không còn tác dụng.
"Hôm qua nghe theo lời phu nhân dặn, tôi đã bảo ông Lưu hôm nay cố ý khống chế lượng đường. Nhưng vì đây là lần đầu tiên nhị thiếu gia uống, nên không biết khẩu vị của cậu ấy sẽ như thế nào."
Khương Thả cong mắt lên, không biết nghĩ đến điều gì, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ lên: "Vậy à, không cần hỏi cậu ta, tôi biết khẩu vị của cậu ta."
Thiếu niên tóc đen ngửa đầu uống một hơi hết ly sữa bò, nhẹ nhàng đặt ly không xuống bàn, dùng khăn giấy lau đi vết sữa bò trên miệng.
"Cậu ta thích ngọt."...
"Đúng vậy, hôm nay phu nhân, cậu hai và cậu cả ba người cùng nhau ăn cơm."
Quản gia Phương luôn ăn mặc chỉnh tề khi làm việc. Nhưng ngay lúc này ông đang trốn trong nhà kính trồng hoa, quần áo không còn chỉnh tề khẽ báo cáo với Thẩm Tùy An những chuyện đã xảy ra ở Thẩm gia hôm nay.
Từ tối hôm qua sau khi chuyện Thẩm nhị thiếu gia tâm trạng không tốt trốn ở cửa sổ bị vạch trần, hôm nay Thẩm Lại cảnh giác với ông hơn, thấy ông có hành động lén lút liền muốn ngáng chân. Khiến ông chỉ có thể trốn đến nhà kính trồng hoa để gọi điện thoại.
"Hôm nay không được hòa thuận cho lắm, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đấu khẩu, phu nhân..."
Đầu dây bên kia tiếng gõ mặt bàn khựng lại, giọng nói lười biếng truyền đến: "Cô ấy làm sao vậy?"
"Phu nhân ban đầu như đang xem kịch. Sau đó phu nhân nói vài câu, chuyển mũi nhọn sang người mình. Kết quả cậu hai bắt đầu nổi giận với cô ấy."
"Cũng có chút thú vị." Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia rõ ràng không che giấu ý cười, âm cuối lười biếng kéo dài, cười như không cười.
Quản gia Phương tiếp tục nói: "Sau đó..."
"Quản gia Phương?"
Lời quản gia Phương bị ngắt. Người ở đầu dây bên kia cũng bỗng nhiên im lặng. Quản gia Phương cứng đờ quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đen yếm đứng sau lưng ông, tìm một tư thế thoải mái dựa vào tường, không biết đã đứng ở đó nghe được bao lâu.
Quản gia Phương hoảng sợ nói: "Phu nhân."
Giọng người đàn ông trong điện thoại thu lại ý cười, mang theo một chút thờ ơ hỏi: "Phu nhân?"