Chương 38: Không hợp tác

Ác Độc Mẹ Kế Không Dễ Làm

Kỷ Nhàn 28-09-2025 23:12:13

Hôm sau Cố Thính tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng Thẩm Tùy An. Cô không quan tâm đến việc người này đi hay ở, Cố Thính chỉ để ý Thẩm Tùy An có diễn tròn vai một đôi vợ chồng ân ái trước mặt người khác hay không. Bởi vậy khi Cố Thính rửa mặt xong thu dọn đồ đạc rồi xuống ăn sáng, cô hoàn toàn không có ý định hỏi Thẩm Tùy An đi đâu. [Vẫn buồn ngủ quá. ] [Mệt mỏi quá. ] Cố Thính uể oải ngồi vào bàn ăn, nhìn về phía Thẩm Lại chào hỏi: "Chào buổi sáng." Thẩm Lại nhìn Cố Thính với vẻ khó nói nên lời. Ngay sau đó, Thẩm Lại hướng về phía đầu sofa kia hô: "Hai người chú ý chút đi." Lúc Thẩm Lại xuống lầu thấy ba mình cũng bộ dạng uể oải không sức sống, dựa vào sofa chợp mắt. Bây giờ cậu cũng thấy Cố Thính như vậy, với cái tuổi dậy thì hay liên tưởng, thiếu niên lập tức khẳng định suy đoán của mình. Thẩm Lại bĩu môi: "Một bộ dạng túng dục quá độ." Thẩm Tùy An: "..." Cố Thính: "..." Cái tên này, hủy hoại hình tượng của cô! Bất quá cũng may Thẩm Lại cho cô lý do: "Đã như vậy, ông xã anh chuyển sang..." phòng khách mà ở đi. "Tiểu Lại nói đúng." Thẩm Tùy An như không nhận ra điều gì, vẻ mặt vẫn bình thường. Anh đúng lúc lên tiếng, cắt ngang việc Cố Thính đang biên soạn kịch bản. Cố Thính: "?" [Cái tên này đang giở trò gì vậy?] Thẩm Lại: "??" Chờ một chút! Người phụ nữ này biết ba cậu ta có thể nghe thấy tiếng lòng của cô ta không? Cô ta ít nhất có thể trước mặt ba cậu ta chú ý chút được không! Cố Thính nhìn về phía Thẩm Tùy An, ra hiệu cho anh: "Hôm qua anh không phải nói muốn ra phòng khách ở sao?" Thẩm Tùy An thản nhiên uống trà: "Có sao? Sao tôi không nhớ." Cố Thính: "..." Cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Lại: "Hôm nay tôi đưa cậu đến trường." "Phụt... khụ khụ." Thẩm Lại bị những lời này làm sặc, trừng lớn mắt: "Cô nói gì? Cô muốn đưa tôi đến trường?" Ba cậu ta vừa về, mẹ kế đã vội vã muốn ra ngoài? Chẳng lẽ quan hệ tình cảm của hai người gặp phải vấn đề gì sao? "Có vấn đề gì không?" Cố Thính dùng khăn giấy lau miệng: "Còn nữa, nhớ mặc đồng phục." Thẩm Lại nhíu mày: "Không cần. Xấu chết." Cố Thính nhìn cậu: "Nhưng cậu là học sinh. Tiểu Lại lớn lên đẹp trai, dáng người cũng cao, mặc đồng phục sẽ rất đẹp." Cô dùng lời lẽ cổ vũ, từng bước thăm dò điểm mấu chốt của thiếu niên: "Muốn mặc thử xem như thế nào không?" 'Tiểu Lại lớn lên đẹp trai. ', 'Mặc đồng phục sẽ rất đẹp. ' Lời Cố Thính nói như chiếc hộp Pandora dụ dỗ Thẩm Lại, thiếu niên đắm chìm trong lời khen, bất tri bất giác nói: "Được, vậy tôi thử xem." Chờ bóng dáng Thẩm Lại biến mất ở tầng hai, Cố Thính thu hồi ánh mắt, hướng về phía Thẩm Tùy An đang nhắm mắt giả ngủ trên sofa, nói: "Tối qua anh ngủ không ngon sao?" Nghe tiếng tim đập cả đêm dẫn đến không ngủ được Thẩm Tùy An: "... Tạm được." Cố Thính chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông, khom lưng nhìn anh. Thẩm Tùy An rũ mắt, trời sinh mang theo vẻ lạnh lùng, vết sẹo trên xương lông mày pha lẫn vài phần hoang dã, khi không cười lộ ra một khoảng cách xa lạ với thế tục. "Bà xã đang nhìn gì vậy?" Đột nhiên, Thẩm Tùy An thong thả nhấc mí mắt, hai ánh mắt chạm nhau. Cố Thính nói: "Đang nhìn người không giữ chữ tín." Thẩm Tùy An biết cô đang nói chuyện gì, nhẹ nhàng hờ hững nói: "Tôi cũng đâu có hứa với em." "Lời bà xã nói." Anh dừng ánh mắt trên mặt cô: "Làm tôi có một suy nghĩ, em đang chiếm hời từ tôi mà không chịu trách nhiệm." Cố Thính: "..." [Đồ đàn ông thối! Quả nhiên muốn lừa gạt tôi!] Khóe miệng Thẩm Tùy An hơi mím lại. Cô rốt cuộc làm thế nào mà lại có cái suy nghĩ như vậy? "Bà xã yên tâm, tôi không có ý đó." Anh thản nhiên thu hồi ánh mắt. Tiếng bước chân từ tầng hai truyền xuống, Cố Thính nhanh chóng chuyển chủ đề, mặt không biểu cảm rũ mắt: "Lát nữa anh phải khích lệ Tiểu Lại, muốn giáo dục trẻ con cần phải có sự cổ vũ." Thẩm Tùy An: "Đây cũng là điều tối qua em xem được trên sách nuôi dạy con?" "Ừ." Cố Thính trịnh trọng gật đầu: "Anh phải khen cậu ấy đẹp trai." Thẩm Tùy An: "... ?" Anh chớp mắt, chậm rì rì nói: "Tôi không làm được." Trong ký ức của anh, ba anh rất ít khi khen ngợi anh, cho nên theo cách anh hiểu về việc nuôi dạy con cái của những người đời trước, tình thương của ba thường được thể hiện một cách kín đáo. Cố Thính: "Đó là con trai anh!" Thẩm Tùy An khẽ nâng mí mắt, không chút cảm xúc: "Cho nên càng không." "Tôi muốn giáo dục con tôi theo kiểu răn đe để chúng không ỷ lại." Thẩm Tùy An vừa dứt lời, Thẩm Lại đã đi đến trước mặt bọn họ. Thiếu niên đeo chéo cặp sách, đồng phục chỉnh tề mặc trên người, cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh rõ ràng. Thẩm Lại lần đầu tiên mặc đồng phục, cậu cảm thấy rất là mới lạ, hơi ngượng ngùng hỏi: "Mặc như này được chưa ạ?" Cố Thính không chút keo kiệt khen ngợi: "Ừm! Đẹp lắm." Sau đó, ánh mắt hai người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Tùy An. Cố Thính mỉm cười ra hiệu. Còn không nói! Mở mồm ra khen đi chứ! Vẻ mặt Thẩm Lại bình tĩnh, trong mắt lại mang theo vài phần thấp thỏm, kỳ vọng được ba khen ngợi. Bức tranh 'mẹ hiền con thảo' hiếm thấy này khiến Thẩm Tùy An nhất thời lung lay. Nhưng anh vẫn kiềm chế lại được, anh đứng dậy và không nói gì thêm. Trong mắt Thẩm Lại thoáng hiện lên vẻ thất vọng, còn Cố Thính trông như muốn đánh người. Khóe miệng Thẩm Tùy An cong lên, giơ tay chạm nhẹ đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên: "Cũng không tệ lắm, tiếp tục phát huy." Chờ Cố Thính và Thẩm Lại rời đi, Khương Thả mới thong thả từ trên tầng xuống. "Nói đi, con đang giấu chuyện gì?" Thẩm Tùy An dựa nghiêng người vào lan can, cổ áo xộc xệch. Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, tay áo xắn lên một đoạn nhỏ lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc mang theo một vẻ hoang dã phóng khoáng. Khương Thả im lặng cúi đầu, không biết nên giải thích hiện tượng kỳ lạ kia với ba cậu như thế nào. Nói ra... liệu ba có tin không? "Ba ba, nếu con nói..." Khương Thả suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Con và em trai có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng của Cố phu nhân, ba có tin không?" "Ừ." Khương Thả có chút nghi hoặc. Cái 'ừ' này là có ý gì? Thẩm Tùy An: "Ba tin." Khương Thả: "..." Ba cậu dễ dàng tin việc này như vậy sao? Vì sao cậu có chút không tin nhỉ. Khương Thả do dự: "Con nói thật đấy." Thẩm Tùy An ngước mắt tùy ý, khẽ cười một tiếng: "Cho nên có phải con cũng nghe thấy cô ấy nói 'đồ cặn bã'?" Khương Thả ngẩn người nửa giây. Ngay sau đó, cậu đột nhiên phản ứng lại, cái xưng hô này chính là Cố phu nhân trong lòng âm thầm mắng ba cậu. "..." Thiếu niên quay mặt đi. Được rồi, cậu tin lời Thẩm Tùy An nói là tin mình, xem ra hiện tượng kỳ lạ này ba cậu cũng gặp phải. Ngày thường Thẩm Lại và Cố phu nhân ở nhà lén mắng ba cậu thì thôi, lần này bị đương sự nghe thấy, rõ ràng Khương Thả không tham gia, lại cũng cảm thấy vài phần chột dạ. Cũng may Thẩm Tùy An không truy cứu điểm này: "Chỉ có hai đứa con nghe thấy được?" Khương Thả gật đầu: "Trước mắt cộng thêm ba là ba người." Cậu ngước mắt tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Thẩm Tùy An. Vẻ mặt người đàn ông thản nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì là bị dọa, phảng phất như người đột nhiên nghe được tiếng lòng của người khác không phải là anh vậy. "Ừ, ba biết rồi." Thẩm Tùy An lên tiếng, hờ hững cắn đầu mẩu thuốc lá, vẻ mặt mờ ảo u ám khiến người ta không nhìn rõ. Cho nên, âm thanh đó không phải ma quỷ.