Chương 43: Dám đào góc tường nhà cậu

Ác Độc Mẹ Kế Không Dễ Làm

Kỷ Nhàn 28-09-2025 23:12:13

Trong sảnh, người lớn thảo luận chuyện làm ăn, hai đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau đến khi thấy đối phương cũng chịu không nổi. Tưởng Vân Thuyền dùng ngón tay cái chỉ về phía sau: "Ra ngoài so tài một ván không?" Thẩm Lại nhướng mày: "Tôi không chơi những trận đấu không có cá cược." Tưởng Vân Thuyền: "Cá cược?" "Đúng vậy." "Vậy được." Tưởng Vân Thuyền đỡ mũ bảo hiểm: "Tôi thấy đơn giản nhất là ai thắng thì tùy ý đưa ra yêu cầu cho người thua." Tự tin đến mức nào mới cho rằng mình sẽ không thua. Hai người đều đã nghe nói về đối phương, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội chạm mặt nhau. Lần này khó có được cơ hội, hai đứa trẻ kiêu ngạo đều muốn thử sức. Trong phòng nghỉ, Tưởng Vân Dực vắt óc nghĩ xem còn có ai từng đề cập với anh ta chuyện muốn mở công ty. Cố Thính rót một ly nước nóng, chậm rãi thổi hơi, đối với chuyện này không hề sốt ruột. "Tôi nhớ ra rồi! Cô biết Tống Thụ Quả chứ, cô thấy cô ta như thế?" Cố Thính trong đầu hồi tưởng lại thông tin về Tống Thụ Quả. Em út nhà họ Tống, quan hệ gia đình phức tạp, khi còn nhỏ học cùng mẫu giáo với nguyên chủ, sau khi lớn lên thì không còn liên lạc nữa. "Thính Duyệt Niên thì sao?" Đây chính là con một nhà họ Thính, tâm huyết của cả dòng họ đều dồn vào Thính Duyệt Niên, không ngờ Tưởng Vân Dực còn có thể quen biết gã này? Sau đó Tưởng Vân Dực lại kể thêm tên vài người, Cố Thính phát hiện đều là người quen nhưng không thân thiết. Không phải khi còn nhỏ biết nhau, thì khi tham gia những bữa tiệc chắc chắn cũng từng gặp mặt nhau. Cố Thính không khỏi cảm thán, nguyên chủ thật sự đã đánh nát một ván bài tốt. Nếu nguyên chủ để lại cho cô một số mối quan hệ, dù chỉ một người, cô cũng không đến mức bị động như vậy. Hiện tại thì hay rồi, người đại diện không có, ba bỏ chạy mẹ tái hôn, hình như còn có một người em trai không thân thiết? Sống như một người cô đơn! Vừa cảm thán xong, Thẩm Lại mồ hôi nhễ nhại mở cửa bước vào, mặt mày tràn đầy vẻ vui mừng. [Nhìn dáng vẻ này, đây là lại thắng rồi?] Cố Thính bình tĩnh uống nước. Thẩm Lại bước chân không ngừng, thẳng tắp ngồi xuống bên cạnh Cố Thính, hướng về phía người vừa bước vào kêu lớn: "Đã cá cược thua phải chịu, người thua phải làm đàn em của tôi một tháng!" Cố Thính trợn tròn mắt. [Thằng nhóc này bị bệnh tuổi dậy thì nặng quá rồi!] Thẩm Lại lúc này bỏ ngoài tai tiếng lòng của Cố Thính, đắm chìm trong niềm vui chiến thắng của mình. Mà Tưởng Vân Thuyền cau mày ủ rũ bước vào, hoàn toàn không dám nhìn mặt anh trai. Tưởng Vân Dực hiếm khi thấy em trai mình như vậy, không khỏi bật cười: "Đã sớm bảo cậu rồi, ngay cả tôi cậu còn không thắng nổi mà đòi thắng người khác, mất mặt." Tưởng Vân Thuyền mặt đỏ bừng: "Tôi biết rồi! Không cần anh nói." Tiếp theo cậu ta quay mặt về phía Thẩm Lại, nghiến răng nói: "Tôi thua rồi, tôi sẽ làm đàn em của cậu một tháng." Thẩm Lại tựa lưng vào ghế ngồi, cười đến mặt mày hớn hở. Cậu nhìn về phía Cố Thính, đuôi cũng sắp vểnh lên rồi: "Thế nào?" Nói kỹ thuật của tôi rất tốt đi. Cố Thính "à" một tiếng, mãi sau mới nhận ra thằng nhóc đang muốn được khen. Cô giơ ngón tay cái lên, cảm xúc không thay đổi nhiều, chỉ là vẻ mặt cũng dịu dàng hơn một chút. "Giỏi lắm." Adler nói "Hành vi quấy rối của trẻ con chỉ là để thu hút sự chú ý, nếu không trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người sẽ không chịu bỏ qua." Cho nên, để tránh những chuyện như vậy, cần cho chúng nhiều sự chú ý và khích lệ hơn. Cô đang nghiêm túc thực hành đấy chứ. Gần trường đua xe có một câu lạc bộ, Tưởng Vân Dực với tư cách là người đàn ông trưởng thành duy nhất trong bốn người, lại kiêm nhiệm vai trò cộng sự hợp tác tương lai của Cố Thính, đã gạt bỏ mọi ý kiến phản đối mời hai người cùng nhau ăn một bữa cơm. Đại sảnh câu lạc bộ đèn chùm pha lê lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ, nhạc du dương êm ái khẽ vang lên. Họ không chọn phòng riêng mà chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa hay có thể thưởng thức cảnh đêm thành phố. Tưởng Vân Dực kéo ghế ra cho người phụ nữ duy nhất: "Mời ngồi." Cố Thính: "... Cảm ơn." "Không có gì." Thẩm Lại vẻ mặt không thiện cảm đánh giá Tưởng Vân Dực. Gã này muốn làm gì? Đào góc tường nhà cậu? Tưởng Vân Thuyền cũng hiếm lạ nhìn hành động của anh trai mình, thật là mặt trời mọc đằng tây, anh trai cậu thế mà lại có ngày ga lăng như này? Chẳng lẽ... anh ta để ý Cố Thính rồi sao? Nghĩ đến đây, Tưởng Vân Thuyền quyết định giúp đỡ anh trai độc thân nhiều năm của mình một phen. Cậu ta kéo ghế lại gần người vừa mới nhận làm đại ca hôm nay: "Này." Thẩm Lại không phản ứng. Tưởng Vân Thuyền nghiến răng hai giây, nhỏ giọng hỏi: "Anh Thẩm, em muốn hỏi anh chuyện này." Lúc này Thẩm Lại cuối cùng cũng có chút phản ứng, hờ hững liếc cậu ta một cái: "Nói." "Chính là..." Tưởng Vân Thuyền suy nghĩ hai giây, nhỏ giọng hỏi: "Cố tiểu thư có bạn trai chưa ạ?" Cậu ta không biết quan hệ cụ thể giữa Thẩm Lại và Cố Thính, chỉ đại khái đoán họ là người thân. Vì thế, cậu ta cố ý không để lộ "tâm tư nhỏ" của anh trai mình. Thẩm Lại: "..." Đại não thiếu niên hiếm khi phản ứng chậm hai giây, đồng tử bỗng dưng chấn động. Giây tiếp theo Thẩm Lại bật dậy, giọng nói cao tám tông: "Mày dám đào góc tường nhà tao hả?" Cậu chỉ bắt cậu ta làm đàn em, kết quả thằng nhóc này trực tiếp trở mặt muốn làm ba kế của cậu? Tưởng Vân Thuyền vẻ mặt ngơ ngác. Chuyện này... có liên quan gì đến ba cậu ta? Bên cạnh, Tưởng Vân Dực đang hứng thú xem hai đứa trẻ cãi nhau, hoàn toàn không ý thức được nhân vật chính của đề tài là chính mình. Anh ta còn cùng Cố Thính cảm thán: "Trẻ con tuổi dậy thì nói trở mặt là trở mặt ngay." Cố Thính hoàn toàn đồng ý. [Bất quá chuyện này là sao vậy? Hai đứa đang nói chuyện gì?] [Sao thằng nhóc lại có vẻ mặt thẹn quá hóa giận thế kia?] Thẩm Lại trừng mắt liếc cô một cái. Còn hỏi! Vị trí ba cậu có người ngấp nghé như hổ rình mồi, chuyện này ai có thể ngồi yên được? Đây là vấn đề tôn nghiêm của một người đàn ông! Hôm nay cậu nhất định phải thay ba bảo vệ cái tôn nghiêm này! Thẩm Lại nghiêng đầu, đang chuẩn bị mở miệng mắng hai kẻ không biết liêm sỉ, định quyến rũ phụ nữ có chồng thì một giọng nói lười biếng từ phía sau vang lên. "Ba nhớ không có dạy con, không nói lại người ta thì trở mặt đâu."