Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra.
Một lớn một nhỏ hai nam sinh trước sau bước vào, sau đó nhìn thấy có người bên trong thì đồng loạt kinh ngạc.
"Thẩm Lại?" Thiếu niên bưng mũ bảo hiểm, chớp chớp mắt.
"Cố Thính?" Người anh lớn hơn bên cạnh nghi hoặc không hiểu sao Cố Thính lại xuất hiện ở nơi này, và...
Tưởng Vân Dực nhìn về phía Thẩm Lại, mím môi.
Vì sao Cố Thính lại xuất hiện cùng Thẩm Lại?
Tưởng Vân Dực, nhị công tử của hào môn Tưởng gia ở Kinh Đô, anh trai của Tưởng Vân Thuyền, người được mệnh danh là "biết tuốt" trong giới.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Cố Thính, anh ta đã cảm thấy kỳ lạ, với sự suy tàn của Cố gia hiện tại, cô lẽ ra không thể quen biết Thẩm gia. Đương nhiên, anh ta càng không giống em trai mình, suy đoán hai người có quan hệ thân thích gì. Rốt cuộc những người trong giới này đều đã bám rễ ở Kinh Đô từ nhỏ, có quan hệ thân thích gì thì đã sớm lan truyền khắp nơi. Vậy mà bây giờ, hai người lại xuất hiện cùng nhau, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
"Anh quen tôi sao?"
Cố Thính tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên bưng ly nước, đánh giá người vừa đến.
Tưởng Vân Dực nhướng mày, vẻ mặt khó chịu: "Cô không biết tôi?"
"Tôi nên..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Tưởng Vân Dực xua tay ngắt lời: "Được rồi, nửa câu sau của cô tốt nhất đừng nói nữa. Mấy năm không gặp, miệng của Cố đại tiểu thư vẫn không thay đổi, vẫn khiến người nghe thấy bực mình."
Vậy nên thà không nghe còn hơn.
Cố Thính không hiểu ra sao, đầy đầu mờ mịt nuốt trở về nửa câu sau.
[Tôi nên nhận ra anh ta sao?]
Thẩm Lại đại khái đã hiểu rõ.
Nói cách khác, trong hai người là Tưởng Vân Dực đơn phương quen biết mẹ kế của cậu? Vậy tên này muốn làm gì?
Ánh mắt Thẩm Lại không tốt, quyết định tạm thời thay ba cậu đảm đương một lần hộ hoa sứ giả.
Mà Cố Thính cũng đang lật lại trong đầu từng nhân vật để tìm được Tưởng Vân Dực.
Nguyên chủ và Tưởng Vân Dực từ nhỏ đã quen biết, có điều giao tình không sâu. Tưởng Vân Dực là nhị công tử Tưởng gia, đáng tiếc không có chí tiến thủ chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt. Nguyên chủ khi còn nhỏ có tính cách cao ngạo, chướng mắt đám công tử bột ăn chơi trác táng này, bởi vậy chưa bao giờ giao du với họ.
Cố Thính rũ mắt, nâng ly nước tinh tế suy tư.
Đám người mà nguyên chủ xem là không có chí tiến thủ, ăn chơi trác táng, kỳ thực cũng có một vài người có lòng cầu tiến. Liền như Tưởng Vân Dực trước mặt, vẻ ngoài nhìn ăn chơi trác táng, kỳ thực cũng có cố gắng phát triển sự nghiệp riêng.
Văn phòng làm việc của cô. Không, cô quyết định chính thức đổi tên thành công ty. Công ty của cô đang cần một nhóm cộng sự hợp tác. Cố Thính không thiếu tiền, chỉ là thiếu nhân mạch. Dù là muốn lăn lộn trong giới giải trí, cũng không thể đơn độc một mình xông pha, như vậy chỉ có thể thất bại thảm hại hơn.
Cô cần một đám nhân viên chuyên nghiệp. Mà những nhân mạch này vừa vặn là thứ Tưởng Vân Dực sở hữu, vị nhị thiếu gia Tưởng gia có một cái miệng có thể nói đen thành trắng.
Nghĩ đến đây, hơi thở lạnh lẽo trên người Cố Thính thu liễm vài phần, ôn hòa nói: "Thật trùng hợp."
Tưởng Vân Dực: "Cô nhớ ra tôi rồi?"
Cố Thính gật đầu: "Đúng là đã rất nhiều năm không gặp, nhất thời không nhớ rõ dáng vẻ của cậu cũng là chuyện có thể tha thứ."
Lời này nghe còn tính xuôi tai.
Nụ cười trên mặt Tưởng Vân Dực càng thêm chân thành: "Nghe nói cô vào giới giải trí, nếu sau này có chuyện gì có thể tìm tôi. Tôi tuy không ở trong giới giải trí, nhưng trong tay cũng có chút quan hệ."
[Thật là buồn ngủ có người đưa gối. ]
[Vừa vặn cho mình một cơ hội mở lời. ]
Thẩm Lại tò mò không biết Cố Thính sẽ nói gì.
"Vậy anh, có hứng thú đầu tư một công ty không?"
Tưởng Vân Dực ngẩn người một chút: "Công ty gì? Ai mở?"
Cố Thính thản nhiên nói: "Tôi mở Công ty truyền thông điện ảnh."
"Cô?"
Cố Thính uống một ngụm nước: "Ừ, có vấn đề gì sao?"
"Có." Tưởng Vân Dực gật gật đầu: "Cố Thính không phải tôi không tin tưởng cô đâu nhé, thật sự là mọi người đều quen biết từ nhỏ." Anh ta ngập ngừng rồi đổi một từ uyển chuyển hơn: "... Năng lực cả hai chúng ta đều rõ như ban ngày. Nói tóm lại, hai kẻ gà mờ cùng nhau mở công ty, kết quả cuối cùng chỉ có một chính là lỗ."
Khóe môi Cố Thính khẽ nhếch lên thành một đường cong nhợt nhạt, đôi mắt đào hoa hơi nâng lên, dường như cả con ngươi cũng đang khẽ cười.
Gã này đâu giống kẻ ăn chơi trác táng? Chẳng phải rất lanh lợi sao? Còn có thể phân tích ra lợi và hại, ánh mắt không tệ.
"Vậy nếu có thêm vài nhà đầu tư nữa thì sao?" Cố Thính nói: "Khoảng thời gian trước tôi vừa mới giải ước với công ty cũ, hiện giờ muốn mở một công ty truyền thông điện ảnh, tôi thiếu nhân mạch, thiếu nhân viên chuyên nghiệp."
Đã muốn hợp tác, phải lấy ra thành ý.
Cô thản nhiên thừa nhận những thiếu sót của mình, không sợ bị Tưởng Vân Dực vạch trần. Giống như đối phương nói, đều là người trong giới, cái gì đức hạnh hiểu rõ tận gốc.
Tưởng Vân Dực nghe hiểu: "Không thiếu tiền?"
Cố Thính chống cằm: "Không thiếu."
Tưởng Vân Dực ngập ngừng một chút, tính cách thích mạo hiểm nổi lên, không nhịn được đặt cược.
"Được, vậy tôi đồng ý với cô, bất quá tôi cũng không phải kẻ keo kiệt gì. Tôi đầu tư 1 triệu, cô cho tôi cổ phần chi phối."
Cố Thính tinh tế tính toán tỷ lệ cổ phần giữa năm mươi triệu của mình và một triệu của anh ta, nói với: "Vậy cổ phần anh lấy được có lẽ không nhiều đâu."
Tưởng Vân Dực: "..."
Nhà anh ta là phú nhị đại chưa phá sản bỏ ra 1 triệu còn nhận ít cổ phần? Vậy Cố Thính nhà đã phá sản thì tính thế nào?
Anh ta không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc cô đầu tư bao nhiêu?"
Cố Thính cong mắt cười: "Không nhiều không ít, vừa đúng năm mươi triệu."
Tưởng Vân Dực: "..."
Giờ khắc này, anh ta không chỉ tự hỏi rốt cuộc nhà ai phá sản.
Đây tính ra là nửa trăm triệu rồi, dù là anh ta cũng không dám lấy ra nửa trăm triệu để chơi, ông già biết sẽ đánh gãy chân anh ta!
Kỳ thực Cố Thính vốn định lấy ra một trăm triệu, nhưng thứ nhất đây không hoàn toàn xem như tiền của cô, tuy rằng là Thẩm Tùy An tự nguyện tặng cho, nhưng cũng thuộc về tài sản chung của vợ chồng.
Tiếp theo, cho dù có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy được. Mở công ty còn chưa thấy tiền đồ gì đã đầu tư một trăm triệu, cách làm này không ổn.
Vấn đề tài chính đã giải quyết, hiện giờ cần giải quyết chính là vấn đề nhân mạch. Tưởng Vân Dực nghĩ nghĩ, vẫn quyết định kéo thêm vài nhà đầu tư vào, giúp anh ta cùng nhau chia sẻ cổ phần của Cố Thính. Bằng không với số cổ phần ít ỏi kia, anh ta với tư cách cổ đông rất dễ dàng không có quyền lên tiếng.
Dễ dàng bị cho ra rìa.