Thẩm Lại hiếm khi dậy sớm. Xuất phát từ việc hôm qua hống hách với mẹ kế, kết quả quay người lại nhìn thấy chiếc ghim cài áo ngọc bích thì áy náy.
Thẩm Lại không nghĩ dậy vào giờ này sẽ gặp Cố Thính. Hôm nay cậu không ngủ nướng, tính toán nhân lúc Cố Thính chưa dậy, trốn luôn đến trường học.
Không ngờ khi xuống lầu, cậu đã thấy Cố Thính nhàn nhã ngồi trên sofa, thấy cậu xuống lầu liền hỏi: "Dậy rồi à?"
Thẩm Lại: "... Cô ở đây làm gì?"
"Đợi cậu."
Thẩm Lại vẻ mặt khó hiểu: "Đợi tôi làm gì?"
Cố Thính khép tờ báo lại, rất bình tĩnh: "Đưa cậu đi học."
"Tôi không cần!"
"Không cần cũng phải cần." Cố Thính dứt khoát từ chối yêu cầu của Thẩm Lại: "Hôm qua vừa mới đánh nhau, hôm nay nếu tôi không đi, cậu sẽ phải đứng phạt ở phòng hiệu trưởng đấy."
Thẩm Lại hiển nhiên cũng nghĩ đến tình cảnh sẽ đối mặt khi đến trường. Trước đây cũng vậy. Mỗi khi xảy ra chuyện như thế này, phụ huynh của những người khác đều sẽ đến trường sớm bênh vực con mình. Chỉ có cậu là một mình. Từ đầu đến cuối đều phải tự mình chịu đựng.
Sau đó đợi đến khi ba cậu biết chuyện, sẽ sai trợ lý mang một khoản tiền lớn đến bồi thường rồi mọi chuyện lại hóa hư không. Quy trình lần nào cũng như vậy, cậu đã quen rồi nên cũng không mong đợi gì thêm.
"Không cần." Thẩm Lại mím môi dưới: "Đợi trường học liên hệ với ba tôi, ông ấy sẽ phái trợ lý đến xử lý, hơn nữa cô đi thì có thể làm gì?"
Cố Thính thản nhiên nói: "Cho cậu chỗ dựa."
Thẩm Lại ngẩn người: "Cái gì?"
Cố Thính nhìn thẳng vào mắt cậu, không né tránh: "Cho cậu chỗ dựa. Nếu là cậu sai chúng ta nhận, nên xin lỗi thì xin lỗi."
"Nếu không phải." Cô nghiến răng nói từng chữ: "Chúng ta bắt họ phải xin lỗi."
Cố Thính đứng dậy, không quay đầu lại mà đi về phía cửa. Chỉ còn lại Thẩm Lại, một mình đứng ngây người tại chỗ. Đến khi tiếng ô tô khởi động vang lên, cậu mới hoàn hồn, nhanh chóng chạy ra lên xe.
Nói thì dễ nghe, cậu mới không tin cô ta sẽ bênh vực mình. Nếu thật là như vậy, vậy thì cứ để cậu chờ xem.
"Cô..." Thẩm Lại nhìn vẻ ngoài của Cố Thính, không biết nói gì: "Cần thiết phải trang điểm long trọng như vậy sao?"
Vừa nãy ở nhà không để ý, bây giờ Thẩm Lại mới phát hiện hôm nay Cố Thính có thể nói là ăn mặc lộng lẫy để ra ngoài.
Váy dài đen bó sát người, bên ngoài phối thêm chiếc áo khoác dáng dài, hờ hững khoác lên người, kính râm che nửa khuôn mặt, vốn dĩ đã có vẻ đẹp sắc sảo, lúc này càng thêm lộng lẫy bắt mắt.
Sau khi xuống xe, mấy vệ sĩ cao to tự giác đứng phía sau cô.
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Lại, đôi môi đỏ mọng của Cố Thính hơi cong lên: "Tôi đến đây để làm gì?"
Thẩm Lại: "Chống lưng cho tôi."
"Không." Cố Thính giơ ngón trỏ trắng nõn xinh đẹp, vẫy vẫy: "Là đến đập phá."
Vẻ tự tin của cô khiến Thẩm Lại không khỏi nghi ngờ chính mình: "Cô tin tưởng tôi không phải người sai?"
Cố Thính: "Cậu đoán xem."
Cổ ngữ có câu nói rất đúng: "Trước khi làm việc gì, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng."
Cô tin không phải là Thẩm Lại, mà là chính bản thân cô.
Nói xong, cô cúi đầu nhìn điện thoại: "Hiệu trưởng hẹn tôi đến phòng hiệu trưởng, cậu biết phòng hiệu trưởng ở đâu không?" Cố Thính đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Thẩm Lại.
Thẩm Lại gật đầu, giọng có chút buồn bã: "Tôi đưa cô đi.".
Sáng sớm bảy tám giờ mặt trời đã lên cao, bóng cây lay động theo gió. Học sinh trường trung học Kinh Tây đón những tia nắng đầu tiên, cùng nhau vào sân trường. Họ vừa đi, vừa đánh giá Cố Thính.
"Đó là... Thẩm Lại lớp thường đúng không? Người bên cạnh cậu ấy là ai?"
"Tớ biết tớ biết! Là Cố Thính! Mấy hôm trước có ai xem tin tức không, Cố Thính và Thẩm Lại là người thân!" Giọng nam sinh khó nén sự kích động: "Tớ cứ tưởng Cố Thính và Thẩm Lại yêu nhau, không ngờ sau đó phòng làm việc đã lên tiếng giải thích rồi."
"Cố Thính? Tên này quen quen."
"Sao lại không quen được chứ? Một tuần bảy ngày, có năm ngày tên cô ta xuất hiện trên Hot search. Nhưng dạo này cô ta hình như ẩn mình rồi, lâu lắm không xuất hiện trước công chúng."
"Vậy Thẩm Lại là cái gì? Nhị đại minh tinh à? Khoan đã, hai người này chắc là cùng thế hệ nhỉ." Nữ sinh không chắc chắn hỏi.
Có học sinh xì một tiếng: "Nhị đại minh tinh á? Chưa nói đến Thẩm Lại và Cố Thính rốt cuộc có quan hệ gì, chỉ riêng đám học sinh lớp quốc tế của trường mình thôi. Cậu nghĩ với gia thế của họ có ai thèm để mắt đến minh tinh không? Tớ nghe nói có mấy học sinh đã bắt đầu lén bao nuôi minh tinh, người mẫu rồi."
Mấy người hóng chuyện lập tức hít hà một hơi.
"Vậy nếu là như vậy, Cố Thính đến đây làm gì?" Nữ sinh không khỏi tò mò nhìn theo bóng dáng hai người.
"Ai mà biết được." Vạn Vận chính là cậu nam sinh vừa nãy tiết lộ bí mật nhỏ nhặt của giới thượng lưu, khẽ nói: "Nhưng mấy hôm trước, Thẩm Lại không phải đánh nhau với mấy cậu ấm lớp quốc tế B sao, còn ngã từ trên lầu xuống, theo tớ thấy, Cố Thính đến đây là để đòi lại công bằng."