Chương 21: Nghe theo bà xã

Ác Độc Mẹ Kế Không Dễ Làm

Kỷ Nhàn 28-09-2025 23:12:14

Nghe Thẩm Tùy An nhắc đến mình, Cố Thính nghiêng đầu nhẹ nhàng nhướn mày. Đây là lần đầu tiên Cố Thính nghe thấy giọng của Thẩm Tùy An, có chút bất ngờ, nhưng càng không ngờ đến thái độ lười biếng của người đàn ông này. Trước khi bắt đầu, Cố Thính đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, bao gồm ghim cài áo, máy ghi âm và điện thoại. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần Thẩm Tùy An sẽ không hợp tác, không ngờ anh lại nhẫn nại nghe điện thoại suốt 37 phút. Như vậy thì tốt rồi. Cố Thính hơi nghiêng người, đường cong cơ thể rõ ràng tạo cho người ta cảm giác có chuyện xấu sắp xảy ra: "Nhà Minh, nhà Phong, nhà Ổ, nhà Tập." Cố Thính đọc tên từng nhà, người bị nhắc đến trong lòng liền hoảng hốt. Cô ta muốn làm gì? Cố Thính: "Cắt đứt chuỗi cung ứng, thu mua công ty, tuyên bố phá sản." Cố Thính: "Yêu cầu này, không quá đáng chứ." Cắt đứt chuỗi cung ứng? Đây chẳng khác nào muốn lấy mạng bọn họ! Mắt Phong Nguyên Đức đột nhiên trợn trừng: "Cô ăn nói hàm hồ cái gì vậy? Cô tưởng loại chuyện này cô muốn làm là có thể làm sao?" "Đúng thế! Còn muốn thu mua công ty chúng tôi? Đúng là kẻ điên nằm mơ!" Mẹ của Tập Phi Trầm phụ họa. Cố Thính chỉ vào Thẩm Lại: "Các người nói xem cậu ấy họ gì?" Họ gì? Còn có thể họ gì? Thẩm Lại, đương nhiên là họ Thẩm rồi... Như nghĩ ra điều gì, vẻ mặt Phong Nguyên Đức lập tức thay đổi: "Cậu... cậu họ Thẩm? Thẩm gia?" Ở Kinh Đô có mấy ai có thể dễ dàng nói ra chuyện cắt đứt chuỗi cung ứng của họ, còn họ Thẩm chứ? Mặt mẹ của Minh Cao Hiên tái mét, đột nhiên ý thức được hình như bọn họ đã chọc phải nhân vật không nên dây vào. Bà ta gả đến Kinh Đô đã lâu, so với mấy bà mẹ khác có kiến thức hơn một chút, nếu là họ Thẩm thì bà ta biết một người. Không có lý do gì khác, thật sự là nhà đó chiếm cứ Kinh Đô mấy chục năm, thanh danh quá lớn. Cho dù là những người ngoại lai như họ cũng nghe qua vài phần về gia thế nhà đó. Sao... sao lại là bọn họ? Không đúng! Không thể để mình bị rơi vào thế thua như vậy. Mẹ của Minh Cao Hiên kéo kéo khóe miệng: "Dù cô là người nhà họ Thẩm, cũng không thể tùy tiện phá hoại chuỗi cung ứng của người khác, chúng tôi chỉ đến để bênh vực con mình." Mẹ của Ổ Đường: "Đúng thế! Thẩm Lại nhà cô đánh con chúng tôi ra nông nỗi này, chuyện này dù có truyền ra ngoài thì các cô cũng đuối lý!" Thẩm Lại rũ mắt, không nói gì. Về ký ức trên sân thượng, cậu thực sự không nhớ rõ, nên không có cách nào cãi lại. Cậu nhìn về phía Cố Thính hơi mím môi. Nếu là bình thường, bản thân cậu cũng không có cảm giác gì, chỉ là... có chút áy náy với Cố nữ sĩ. "Tôi vẫn luôn nghĩ các người còn có chút liêm sỉ, vốn định cho các người chút mặt mũi, nhưng bây giờ xem ra, hình như không cần thiết." Cố Thính giơ tay, vệ sĩ phía sau tự giác đưa cho cô một chiếc iPad: "Sự thật thường thường sẽ không bị vùi lấp. Những kẻ cố ý vùi lấp sự thật, mới là kẻ phản diện của toàn bộ câu chuyện." Cố Thính: "Tôi rất thích câu này, bây giờ cũng tặng cho các người." [Mặt dày vô địch thiên hạ. ] [Giả vờ, lại còn giả vờ. Xem hôm nay tôi không lột da các người ra. ] Thẩm Lại khó khăn lắm mới nhịn được cười. Các phụ huynh: "..." Cô ta đang nói cái gì vậy? "Bởi vì lo lắng con trai tôi ở trường sẽ bị bắt nạt, nên tôi đã mua camera và bút ghi âm bảo Tiểu Lại mang theo bên người." Nghe vậy, mọi người ngẩn người. Trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành. Thẩm Lại ngơ ngác. Cậu có mang mấy thứ đó khi nào? Mấy ngày nay thứ duy nhất cậu mang theo bên mình chính là chiếc ghim cài áo... Khoan đã! Trong chớp mắt, Thẩm Lại dường như nghĩ ra điều gì. Ghim cái áo chắc chắn có thể ẩn camera! Vậy cái bút máy chính là bút ghi âm? Cậu đột ngột quay đầu nhìn Cố Thính, trong mắt gần như tóe lửa! Cố Thính tự giác bỏ qua ánh mắt giận dữ đó, nhẹ nhàng nhướn mày, đưa iPad hướng về phía mấy vị phụ huynh đối diện, tùy tiện bấm vài cái, hình ảnh Thẩm Lại bị ba người vây trên sân thượng liền hiện ra. Cố Thính cong môi: "Đẩy bạn học xuống lầu, đây tính là giết người chưa thành." "Đúng lúc vừa nãy trước khi đến đây, chúng tôi có báo cảnh sát... Suỵt! các người nghe kìa, tiếng còi xe cảnh sát." Vài vị phụ huynh đối diện lập tức mặt như tro tàn. Minh Cao Hiên và đám người sợ đến mức chân tay bủn rủn, suýt chút nữa không đứng vững. "Cố... Cố phu nhân, chúng tôi sai rồi, tôi bảo Cao Hiên xin lỗi..." Mẹ của Minh Cao Hiên vừa đẩy Minh Cao Hiên một cái khiến cậu ta lảo đảo, vừa khóc nức nở nói: "Nó còn nhỏ, không thể ngồi tù." Cố Thính chậm rãi giơ điện thoại lên, tiếp tục nói: "Chưa xong đâu. Những điều tôi vừa nói, một chữ cũng không được bỏ sót." "Anh nói đúng không, ông xã?" Đầu dây bên kia dường như bị tiếng "ông xã" này làm cho ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh kéo dài giọng, lười biếng lên tiếng: "Ừ." "Bà xã nói thế nào, thì cứ làm như thế." Bố của Phong Nguyên Đức lập tức hoảng hốt, lắp bắp nói: "Thẩm... Thẩm tổng." Ông ta vốn định cầu xin, không ngờ câu tiếp theo của người kia trực tiếp phá hỏng lời ông ta. "Nhà chúng tôi là bà xã làm chủ. Anh nói phải không, bà xã?" Trong phòng hiệu trưởng, điều hòa mang theo chút ẩm ướt, thổi bay mái tóc mềm mại của người phụ nữ. Cố Thính dựa vào lưng ghế sofa, bưng ly nước, qua cặp kính râm khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo: "Ừ, đúng là như vậy."