Đây là lần đầu tiên Thẩm Lại gọi Khương Thả là anh kể từ sau khi sự việc kia xảy ra. Cố tình Thẩm Lại gọi trong tình huống như thế này, Khương Thả cũng không nể nang gì. Trình độ này đã không phải là không nể nang, mà là Khương Thả trực tiếp phủ nhận sự tồn tại của huyết thống, phủ nhận trên thế giới này còn có người cùng dòng máu với cậu.
Không khí tĩnh lặng trở lại."Chiến hỏa" trên bàn ăn phảng phất như chạm vào là nổ ngay.
Thẩm Lại từ trên cao nhìn xuống, không biểu cảm nhìn Khương Thả, cũng không chủ động mở miệng.
Khương Thả với mái tóc mai rũ xuống, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Thẩm Lại, trên mặt vẫn giữ nụ cười hòa nhã như thể người vừa nói ra câu kia không phải là cậu.
Trong bầu không khí khó xử này, người cảm thấy không tự nhiên chỉ có mình Cố Thính. Cố Thính thở dài khe khẽ, khó mà nhận ra.
[Hai đứa nhóc này thật là khó xử, ghét nhau thì thôi đi, mỗi lần gặp mặt thế nào cũng phải châm chọc mỉa mai vài câu. ]
[Rõ ràng là anh em ruột, lại làm như kẻ thù vậy. ]
[Không trách tôi nói hai đứa này gặp nhau luôn muốn bóp chết đối phương. Cái gì mà anh em hòa thuận tất cả đều giả dối, ý niệm muốn giết đối phương mới là thật. ]
[Không khí trên bàn ăn đã đủ khủng bố rồi, tôi chỉ muốn yên ổn ăn bữa sáng thôi. ]
Cố Thính cố ý giả bộ một vẻ mặt hứng thú, hăm hở hỏi: "Xem ra tôi đối với quá khứ của các cậu vẫn chưa đủ hiểu biết, chẳng lẽ các cậu là anh em họ sao?"
Lời này vừa thốt ra, hai người đồng thời nhìn về phía Cố Thính.
[Rất tốt, thù hận đã lan sang đây. ]
Khương Thả với khuôn mặt tuấn tú hơi rũ xuống, lộ ra một nụ cười nhạt, vui vẻ nói: "Vừa rồi chỉ là nói đùa, sự thật chúng tôi là anh em ruột."
Thẩm Lại hừ một tiếng, hung hăng nghiêng đầu: "Đừng nói những lời buồn nôn đó, nghe ghê tởm."
Khương Thả cúi đầu bản thân cậu không có bất kỳ bình luận nào liên quan đến những lời này. Đấu với Thẩm Lại nhiều năm như vậy, giả vờ nhiều năm như vậy, Khương Thả biết cách nào đối phó với Thẩm Lại tốt nhất. Cậu chỉ cần giống như trước đây, dùng vẻ yếu đuối để lừa gạt người khác là được.
Thẩm Lại hít sâu một hơi: "Lại giả vờ bộ dạng này để lừa người, bao nhiêu năm vẫn chỉ biết có mỗi chiêu này."
Vẻ mặt này nhìn thật khiến người ta chán ghét. Hơn nữa là càng ngày càng chán ghét.
Thẩm Lại trong lòng lại mắng Khương Thả không biết bao nhiêu lần. Cố gắng kìm nén cơn giận, cậu nói với Cố Thính: "Còn có cô nữa, biết rõ còn cố hỏi. Rõ ràng trong lòng cô biết chúng tôi là anh em ruột..."
Khương Thả, người ban nãy còn hơi cúi đầu mặc Thẩm Lại mắng, đột nhiên ngẩng đầu lên âm u liếc nhìn Thẩm Lại một cái. Ánh mắt kia khiến người ta rợn tóc gáy, giống như một con sói không muốn ngủ đông nữa, lộ ra răng nanh sắc nhọn hung tợn đe dọa kẻ có ý định xâm phạm lãnh địa của nó.
Như là ý thức được điều gì, Thẩm Lại lập tức im miệng. Vừa rồi cậu lỡ lời, suýt chút nữa đã nói ra chuyện cậu có thể nghe được tiếng lòng của Cố Thính. Không, cậu đã nói ra rồi.
Cố Thính nhìn lại: "Cái gì?"
Thẩm Lại khẩn trương nói: "Tôi là nói, cô..." Thẩm Lại đảo mắt khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy Khương Thả ra hiệu cho cậu cái, ngầm hiểu: "Cô cũng học theo Khương Thả giả vờ làm gì, chuyện nhà chúng tôi cô chắc chắn đã hỏi qua rồi. Dù không chủ động hỏi thì cũng có những kẻ thích xen vào chuyện người khác, nói tình hình nhà chúng tôi cho cô tường tận rồi."
Quản gia bị Thẩm Lại chỉ trích là thích xen vào chuyện người khác không hề chột dạ, rất thản nhiên đối diện với ánh mắt cậu.
Thẩm Lại vừa tắt lửa suýt chút nữa lại bùng lên. Cũng may trước khi cậu kịp mở miệng lần nữa, Cố Thính đúng lúc nói tiếp: "Dù sao cũng là nữ chủ nhân tương lai của cái nhà này, mẹ kế kiêm thím hai của hai cậu, dù sao cũng phải hiểu biết tình hình trước một chút."
Thím?
Thẩm Lại cứng đờ. Vừa muốn há mồm phản bác lại thận trọng ngậm chặt miệng. Từ ngữ này đối với Thẩm Lại mà nói quá xa xôi, cũng quá mức xa lạ. Những ký ức từng chôn sâu dưới lớp tuyết lại bị người đào lên, vừa nặng trĩu vừa buốt giá, nặng nề đập vào đầu óc Thẩm Lại khiến cậu tỉnh táo lại.
Tâm trạng thiếu niên theo đó mà trùng xuống, ngữ khí cũng buồn bã: "Tùy cô muốn nói gì cũng được. Dù sao cũng không đuổi tôi đi được." Trong giọng nói của cậu có vài phần nhụt chí: "Tôi ăn no rồi, lên trước đây."
Cố Thính nhìn bóng dáng Thẩm Lại rời đi, xác nhận mình đại khái đã nói sai.
[Xem ra hai chữ "thím hai" trong lòng Thẩm Lại là một điều cấm kỵ, về sau không thể nhắc đến. ]
[Từ "mẹ kế" ngược lại không sao cả, đúng trẻ con tuổi dậy thì thật khó lường. ]
Bóng dáng nhỏ bé phía trước khẽ khựng lại một chút, sau đó không chút lưu luyến bước nhanh rời đi.