Khương Thả ngồi ghế lái phụ, nhường hàng ghế sau cho Thẩm Tùy An và Cố Thính.
Không khí thật kỳ lạ, Khương Thả cúi đầu chơi điện thoại, Thẩm Tùy An nhắm mắt nghỉ ngơi, Cố Thính lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì không nhịn được dời mắt vào trong xe.
Cố Thính không phải người giỏi khuấy động không khí, nhưng trong tình huống này có lẽ cần thiết phải làm cho không khí bớt căng thẳng. Nghĩ vậy, Cố Thính định tìm một chủ đề: "Anh về khi nào?"
Thẩm Tùy An vẫn nhắm mắt, rất nhanh đáp lời: "Nửa tiếng trước."
"Vậy khi nào đi?"
Thẩm Tùy An mở mắt, đôi mắt đen láy như màn đêm dài vô tận ngoài cửa sổ. Anh nghiêng đầu nhìn Cố Thính, rất nhẹ nhàng hờ hững.
Cố Thính thản nhiên: "Sao vậy? Có vấn đề gì?"
Khương Thả ở hàng ghế trước vẫn luôn lén chú ý: "..."
Cậu không dám nhìn thẳng mà dời mắt đi.
"Một tháng sau."
Nghe được câu trả lời, Cố Thính "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Trong xe im lặng suốt đường. Về đến nhà Cố Thính xuống xe trước, vừa lúc thấy Thẩm Lại vừa chơi bời đến giờ này mới về nhà.
Tháng này, Thẩm Lại cũng ít khi đến những quán bar linh tinh. Vì chuyển trường, những đàn em trước đây cũng dần dần không còn liên lạc nữa. Trong lòng Thẩm Lại cũng không sinh ra cảm giác mất mát gì.
Trong mắt Thẩm Lại đây là chuyện bình thường, cậu không còn dùng nắm đấm và danh tiếng để che chở bọn họ nữa, bọn họ tự nhiên cũng không cần phải 'theo' cậu.
Trường học mới không giống trường quý tộc vừa tan học xe sang đã đậu đầy đường. Đa số học sinh bình thường đều đi phương tiện giao thông công cộng về nhà, không hề có phụ huynh đưa đón.
Thẩm Lại thấy lạ nhưng cũng từ chối xe đưa đón, một mình đi tàu điện ngầm về nhà. Sau đó, cậu vô tình đụng phải một học sinh giỏi. Thẩm Lại nhớ rõ, hình như cậu ta tên Cố Tòng Nam?
Trên cầu Minh Châu, ô tô như nước chảy, dưới cầu du thuyền như hạc trắng lướt đi, làm cho bóng cao ốc ban đêm phản chiếu trở nên mê ảo không rõ.
Cậu ngước mắt, nhìn lướt qua nơi học sinh giỏi kia đi vào, Simens. Một cái tên quán bar.
Thật là hiếm lạ? Học sinh giỏi cũng đến loại địa phương này sao?
Thẩm Lại đeo balo khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một tia tò mò đi theo sau Cố Tòng Nam bước vào quán bar này.
Người phía trước dường như không phát hiện ra sự tồn tại của cậu, tiếp tục bước nhanh đi.
Trong không khí hỗn tạp mùi thuốc lá và rượu, ánh đèn rực rỡ chiếu lên sân khấu, nhạc ở quầy bar vang hết cỡ, gần như muốn làm người ta điếc tai. Thẩm Lại từng bước đi theo Cố Tòng Nam xuống dưới, tiếng hoan hô cuồng nhiệt dần dần lọt vào tai, ánh sáng mờ ảo chiếu lên những vệt máu loang lổ trên võ đài.
Thẩm Lại dừng bước hô hấp dần nặng nề. Cậu thấy người trên đài đã đổi. 'Học sinh giỏi' trong ấn tượng của cậu đã thay đổi vẻ ngoài, đứng trên võ đài, lạnh lùng căng thẳng kiêu ngạo, một quyền lại một quyền nặng nề đánh về phía đối phương.
Thẩm Lại so sánh với lực đánh nhau thường ngày của mình.
Thật kinh người.
Tiếng hoan hô ồn ào vang lên, Thẩm Lại chợt kéo suy nghĩ trở về, thấy ánh đèn toàn bộ tập trung vào người nọ.
Mồ hôi trên mái tóc chảy dài xuống, lưng áo mỏng dính chặt vào lưng, lộ ra thân hình thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng thực chất rắn chắc và linh hoạt của thiếu niên. Ánh sáng hắt bóng xuống hàng mi, như phát hiện ra điều gì, thiếu niên tóc đen liếc mắt qua.
Bị phát hiện rồi sao?
Thẩm Lại khẽ hếch cằm, đứng từ xa khiêu khích đáp lại.
Học sinh giỏi. Xem tôi phát hiện ra bí mật gì đây?...
Cậu thiếu niên với mái tóc vàng hoe cúi người, cố gắng tránh khỏi sự theo dõi của quản gia Phương.
"Khụ khụ."
Thân thể thiếu niên lập tức cứng đờ.
Cậu ta cẩn thận liếc sang thoáng thấy bóng dáng Cố Thính, lắp bắp: "Cô, buổi tối không ngủ, ở đây làm..." Lời còn chưa dứt, cậu ta thấy bóng người bên cạnh Cố Thính đồng tử co rụt lại.
"Ba... ba ba."
Sao ba cậu lại về rồi? Ba cậu về lúc nào sao cậu không biết tin gì.
Thẩm Tùy An nhìn cậu một cái, khóe miệng cong lên: "Chào buổi tối, Tiểu Lại. Xem ra gần đây tâm trạng không tệ, tính tình cũng tốt lên chút."
Thẩm Lại bĩu môi: "Con khi nào tính tình không tốt?"
Thẩm Tùy An: "Tự nghĩ đi."
Cố Thính quan sát 'khói súng' từ từ bốc lên giữa hai cha con, thầm nghĩ: [Cái này chưa chắc, ví dụ như lúc tôi mắng ba cậu ta là đồ cặn bã chẳng hạn. ]
Khương Thả không dám nhìn.
Thẩm Tùy An không lộ ra nửa phần manh mối, đuôi lông mày hơi nhếch lên, nhìn Thẩm Lại với vẻ thâm ý.
Thẩm Lại: "..."
Từ từ! Đây chẳng phải là gián tiếp kể tội cậu sao.
Khương Thả có phải cũng biết không?
Khốn kiếp! Cậu quên mất tên nhóc đó cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Cố Thính! Còn ánh mắt vừa rồi ba nhìn cậu có ý gì?
Ba cậu không phải cũng nghe thấy đấy chứ.
Vẻ mặt Thẩm Lại dần dần hoảng sợ.