Thấy vẻ mặt này của cậu, Thẩm Tùy An khẽ cười một tiếng nói với Cố Thính: "Bà xã, mời."
Cố Thính muốn nói lại thôi. Kỳ thật, cô muốn nói cứ gọi cô là Cố Thính là được, hai tiếng 'bà xã' này, nghe có chút buồn nôn.
Cũng không cần đối xử với cô khách khí như vậy.
Nhưng suy xét việc phải xây dựng một môi trường gia đình tốt đẹp hài hòa trước mặt con cái. Nghe nói tấm gương tốt phải bắt đầu từ cha mẹ.
Cô hơi nâng giọng,"Ông xã, vậy em lên tắm rửa trước."
Đuôi lông mày Thẩm Tùy An khẽ nhếch lên, gân xanh nổi lên: "..."
Cố Thính vẫn luôn quan sát phản ứng của Thẩm Tùy An: "... ?"
Rất rõ ràng, người này còn không quen bằng cô.
Khương Thả lại một lần nữa im lặng. Thẩm Lại khó hiểu liếc nhìn hai người một cái.
Hai người bọn họ đang làm cái quỷ gì vậy?
Cố Thính nhịn xuống xúc động muốn che mặt có ra vẻ bình tĩnh, bỏ lại ba người ở phòng khách rồi xoay người lên lầu.
[Không có gì. ]
[Chỉ cần mình tỏ ra trấn định, xấu hổ không phải là mình. ]
Im lặng một hồi lâu, Thẩm Tùy An như cuối cùng không nhịn được nữa, vai và ngực khẽ run, trong cổ họng tràn ra tiếng cười khẽ.
Anh nhìn bóng dáng Cố Thính vội vã bỏ chạy, khóe môi cong lên, vẻ mặt hơi kiêu ngạo: "Cô ấy luôn thú vị như vậy sao?"
Khương Thả nói: "Gần đây mới biểu hiện ra ngoài."
"Khó trách." Người đàn ông khẽ cười, vết sẹo nơi khóe mắt anh khẽ lay động, vẻ mặt thản nhiên: "Không giống với trước đây."
Trước kia Cố Thính là người như thế nào?
Anh khẽ nheo mắt, cẩn thận hồi tưởng.
Ký ức về Cố Thính trong đầu không nhiều lắm. Trên thực tế, đây kỳ thật là lần thứ hai anh gặp Cố Thính.
Lần đầu tiên là ở trước giường bệnh của Cố lão gia, anh dùng một cuộc hôn nhân đổi lấy một giao dịch vô cùng có lợi. Nhưng khi đó anh chỉ nhớ rõ Cố Thính ở trước giường bệnh khóc rất thương tâm.
Đây cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao người thân duy nhất yêu thương mình sắp qua đời, còn bị giao phó cho một người xa lạ, ai cũng sẽ hoảng loạn bất an.
Xuất phát từ lễ phép, Thẩm Tùy An an ủi một câu: "Cuộc hôn nhân giữa tôi và cô chỉ là một giao dịch. Sau này cô cứ coi như tôi đã chết, không cần để ý."
Sau đó, anh liền nhận được ánh mắt hung dữ của Cố Thính, trông như thể vô cùng chán ghét anh.
Thẩm Tùy An: "?"
Anh tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều đến chuyện này. Mãi đến một tháng sau, anh nhận được tin Cố Thính đã đá Thẩm Lại xuống lầu.
Chỉ một tháng ngắn ngủi, tính cách một người thay đổi lớn đến vậy sao?
Thẩm Lại ngơ ngác nhìn hai người họ trò chuyện, bản thân còn không chen vào được một câu, tức khắc khó chịu: "Còn có việc gì không? Không có việc gì tôi lên lầu đây."
Thẩm Lại bước đi, nhưng đi chưa được mấy bước đã nghe thấy giọng nói phía sau:
"Tiểu Lại chuyện nhảy lầu là thế nào? Không giải thích cho ba nghe sao?"
Thẩm Lại cứng đờ, ngay sau đó bỏ chạy.
Thẩm Tùy An nhướng mày: "Sao lại chạy rồi?"
Người đàn ông tư thái lười biếng lại tùy ý, nhìn về phía Khương Thả, ánh mắt từ từ dừng lại trên người cậu: "Đã đến bệnh viện kiểm tra định kì chưa?"
Khương Thả đột nhiên ngước mắt, thân thể cứng đờ như có những sợi dây trói vô hình quấn lấy cậu. Dưới ánh mắt của Thẩm Tùy An, nhịp tim cậu từ từ nhanh hơn: "Ba ba!"
Cậu đột nhiên lên tiếng cắt ngang câu hỏi tiếp theo của anh.
"Con có chút mệt, con lên lầu trước đây."
Thiếu niên cứng đờ xoay người, vội vã rời đi dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Tùy An.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Thẩm Tùy An và quản gia Phương.
Thẩm Tùy An dựa vào sofa, ngón tay trắng muốt tùy ý đặt trên sofa, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, dễ dàng phát hiện ra những đồ vật mới xuất hiện trong nhà. Những cây nến cao thấp khác nhau, một cuốn sách mở ra một nửa trên bàn trà, hai chiếc nạng đặt ở huyền quan.
"Đại thiếu gia sợ tiếng sấm, tiểu thiếu gia sợ bóng tối, phu nhân thỉnh thoảng vừa đọc sách vừa cùng bọn họ xem phim hoạt hình."
"Nạng sau khi chân phu nhân khỏi hẳn thì không dùng nữa, nhưng tiểu thiếu gia thỉnh thoảng sẽ chống nạng ra ngoài."
Ký ức về những gì quản gia Phương từng báo cáo với anh, lúc này giống như đang diễn ra trước mắt anh.
Thẩm Tùy An khẽ cười nhạo, giọng nói vững vàng: "Tay nó bị thương, chống nạng có ích gì?"
Quản gia Phương đúng lúc lên tiếng: "Có lẽ là để thỏa mãn một số tâm lý đặc biệt của thiếu niên."
Nói rõ hơn, chính là bước sang thời kỳ nổi loạn thôi.
Như nhớ ra điều gì, quản gia Phương bên cạnh Thẩm Tùy An thiện ý nhắc nhở: "Vừa rồi ngài quá thẳng thắn, cách này không có lợi cho sự hòa thuận trong gia đình."
Thẩm Tùy An không chút để ý khẽ nhướng mí mắt.
Không đợi quản gia Phương nói tiếp: "À đúng rồi. Bọn họ giống như đều đang trốn tôi."
Giống như là... đang trốn một con hồng thủy mãnh thú vậy.
"Như vậy không tốt sao? Cũng không tệ lắm."
Quản gia Phương im lặng: "... Hành lý đã được thu xếp xong và để ở phòng rồi. Chúc cậu và phu nhân có một đêm tuyệt vời."
Thẩm Tùy An khẽ nghiêng đầu.
Lời này có ý gì?