Là một người thông thạo tin tức trong giới, Tưởng Vân Dực đối với các tầng lớp trong giới đều có hiểu biết nhất định.
Trong giới kinh doanh nhìn thì xưng anh gọi em, nhưng khi đụng chạm đến lợi ích của nhau có thể dễ dàng trở mặt, không còn nhận nhau. Cho nên anh ta đã lăn lộn trong giới nhiều năm, có thể không đắc tội ai thì không đắc tội, khéo léo đưa đẩy để không mất lòng ai.
Trong giới này, Tưởng Vân Dực biết có mấy loại người là không thể trêu vào. Thế hệ cha chú anh ta, quen lấy bối phận để chèn ép người khác. Giới tinh anh kinh doanh, thế hệ người thừa kế mới được các gia tộc bồi dưỡng.
Và cuối cùng, một loại chỉ có một người.
Thẩm gia Thẩm Tùy An.
Nhân vật nổi tiếng ở Kinh Đô, người Tưởng Vân Dực sợ nhất không phải ba anh ta, mà là vị nhị gia này.
Thẩm Tùy An đứng thứ hai trong nhà, người Kinh Đô gọi là Nhị gia. Khi còn trẻ không trầm ổn như bây giờ, sống buông thả đối với ai cũng tàn nhẫn, với chính mình càng khắc nghiệt hơn.
Sau này Thẩm gia xảy ra chút biến cố, Thẩm Nhị gia trong một đêm trở nên trầm ổn, thu lại sự lạnh lùng ác liệt trong con người mình.
Nhưng Thẩm Nhị chung quy vẫn là Thẩm Nhị, dù tính cách ẩn giấu kỹ đến đâu, nhưng cuối cùng vẫn là nhân vật cùng hàng với ông nội Tưởng Vân Dực. Thấy Thẩm Tùy An, Tưởng Vân Dực theo bản năng khúm núm.
"Nhị gia, sao anh lại ở đây?" Tưởng Vân Dực còn có một người anh trai, anh cả của anh ta và vị này là một nhóm bạn chơi cùng nhau.
Tưởng Vân Dực quay đầu lại, người đàn ông thản nhiên đứng ở phòng riêng trên tầng, từ trên cao nhìn xuống.
Như là nhớ ra điều gì, Tưởng Vân Dực đột nhiên liếc về phía Thẩm Lại.
Thẩm Lại trên danh nghĩa là con trai Thẩm Tùy An, đã muộn thế này còn chưa về nhà, làm cha lo lắng con cái nên đi tìm cũng là chuyện tình cảm dễ hiểu.
Bất quá...
Tưởng Vân Dực nghi ngờ nhìn về phía phòng riêng sau lưng anh ta.
Vẻ nhàn nhã của người đàn ông này hoàn toàn không giống như lo lắng cho con trai nên mới đến tìm, mà giống như đã ở đây chờ từ lâu.
Là đang bàn chuyện làm ăn sao?
Thẩm Tùy An hai tay đan vào nhau, chiếc áo sơ mi đen được cắt may vừa vặn bỏ trong quần tây, tay áo xắn đến khuỷu tay lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay.
Người đàn ông hơi rũ mắt, tầm mắt khẽ liếc xuống thong thả nhìn về phía Cố Thính, tư thế thả lỏng nói: "Bà xã và con đều ở đây, tôi đến xem."
Tưởng Vân Dực ngẩn người: "Hả?"
Đuôi lông mày Cố Thính khẽ nhướn lên, cố nhịn không để nó nhíu lại.
[Đến xem?]
[Sao tôi không tin chút nào. ]
Thẩm Lại trong lòng hốt hoảng.
Không thể nào, sao ba cậu ở đây? Vậy chẳng phải là dáng vẻ vừa rồi cậu lái xe, ba cậu đã nhìn thấy hết rồi sao?
Thẩm Tùy An thu hồi ánh mắt đặt trên hai người, tùy ý nói: "Đùa thôi, tôi đang bàn chuyện làm ăn."
Lời vừa dứt, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ phía sau anh. Thấy khuôn mặt người đàn ông kia, Tưởng Vân Dực và Tưởng Vân Thuyền đồng loạt chân mềm nhũn.
"Anh, anh cả."
Tưởng Vân Thăng cười lạnh một tiếng: "Còn nhận anh của các cậu à."
Hai anh em liếc nhau rồi cúi đầu xuống, không dám phản bác.
Thẩm Tùy An nhìn về phía Thẩm Lại, thong thả hỏi: "Vừa rồi con định làm gì?"
Thẩm Lại nghẹn nửa ngày, gian nan nói: "Mắng chửi người."
"Nguyên nhân là gì?"
Nhắc đến đây Thẩm Lại liền nổi giận, vốn dĩ đang ở thế yếu bỗng nhiên trở nên hùng hồn. Cậu nói: "Bọn họ muốn đào góc tường của ba!"
Cố Thính như lạc vào sương mù, tóm lại là không lên tiếng giải thích, cô cứ quan sát tình hình thêm đã.
Tưởng Vân Thăng liếc mắt nhìn hai đứa em nhà mình, ánh mắt như thể đang nói: "Các cậu còn có bản lĩnh này sao?"
Người dám đào góc tường của Thẩm Nhị không nhiều, hai anh em này cộng lại sợ còn không có một cái gan.
"À." Thẩm Tùy An kéo dài giọng, khẽ nâng mí mắt: "Đào góc tường của tôi?"
Anh chậm rì rì nhìn về phía Cố Thính: "Bà xã cảm thấy thế nào?"
Lời vừa dứt.
Hai anh em nhà họ Tưởng vốn đang ngoan ngoãn đột nhiên ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Cố Thính.
Bọn họ vừa mới nghe thấy cái gì?
Thẩm Tùy An vừa gọi Cố Thính là bà xã?
Lúc này, người bị gọi tên thong thả dùng dao nĩa cắt một miếng bít tết, chậm rãi đưa vào miệng, ăn xong thì dùng khăn ăn lau khóe miệng.
"Anh hỏi tôi? Tôi không có ý kiến gì đâu."
Từ trước đến nay đều là Thẩm Tùy An xem cô và hai đứa nhóc trong nhà diễn kịch, hiếm hoi lắm mới đến lượt cô xem Thẩm Tùy An diễn một màn.
Cô tựa người ra sau, giơ tay ra hiệu: "Xin cứ tiếp tục."
Thẩm Tùy An khẽ nhếch mày, dường như không ngờ cô lại có thái độ này. Anh hơi khom người xuống, lười biếng dựa vào lan can tầng hai, chắp tay trước ngực, giọng nói mang theo ý cười.
"Được, vậy hai cậu nói xem muốn đào góc tường của tôi như thế nào?"
Tưởng Vân Dực: "..."
Anh ta nào dám chứ?
Anh ta cả người không tìm ra nửa cái gan để đào góc tường của Thẩm Nhị.
Tưởng Vân Thuyền khô khốc nói: "Không phải em, là anh của em."
Tưởng Vân Dực lập tức quay đầu lại nhìn đứa em trai phản bội mình.
Thằng nhóc thối tha kia mày nói cái gì đấy!
Thẩm Lại một bên đánh giá thái độ của ba mình, một bên âm thầm quan sát Cố Thính, càng nhìn càng cảm thấy cách hai người ở chung vô cùng kỳ lạ.
Đây rốt cuộc có tính là tình cảm rạn nứt không? Hay đây là một kiểu tình thú giữa vợ chồng?
Như thể đã thưởng thức đủ màn hài kịch này, Thẩm Tùy An đổi giọng: "Lát nữa bà xã muốn cùng tôi về nhà không?"
Cố Thính dứt khoát: "Không được."
Tưởng Vân Dực càng nhìn càng thổn thức.
Hay cho kẻ dám từ chối Nhị gia, quả không hổ là Thẩm nhị phu nhân.
Cũng khó trách.
Hóa ra Cố Thính gả cho Thẩm Nhị gia, trách không được bây giờ không nghe thấy tin tức gì về cô nữa.
"Tôi và vị tiên sinh Tưởng này còn có chút việc phải làm cùng nhau."
Một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tưởng Vân Dực.
Tưởng Vân Dực lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác mọi ánh mắt đổ dồn vào một mình anh là như thế nào.
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc... Ánh mắt Tưởng Vân Thuyền khó nói.
Anh à, còn nói anh không có ý đó! Đã định rủ người ta hẹn hò rồi!
Tưởng Vân Thăng ngoài ý muốn liếc nhìn em trai mình một cái.
Thẩm Lại tặc lưỡi một tiếng.
Thẩm Tùy An cảm xúc ổn định không có gì thay.
Tưởng Vân Dực: "..."
Tưởng Vân Dực suýt chút nữa quỳ xuống, lắp bắp: "Nói, nói chuyện làm ăn."
Anh ta chỉ là nói chuyện làm ăn mà, chỉ là nói chuyện làm ăn thôi!
Cố Thính đứng ra giải vây cho cộng sự tương lai của mình: "Anh Tưởng, không đi sao?" Cô kéo ghế đứng dậy, vừa đi vừa hỏi: "Anh có lái xe tới không?"
Tưởng Vân Dực vội vàng đáp: "Có có có. Chúng ta nhanh đi thôi, tôi nhớ rõ mình hẹn vài người ra gặp mặt. Lúc này bọn họ chắc đã đến rồi, chúng ta không thể đến muộn."
Hai người vừa đi, Tưởng Vân Thuyền run rẩy liếc nhìn anh trai: "Vậy em cũng đi theo được không?"
Không chỉ có Tưởng Vân Thuyền có ý nghĩ này, Thẩm Lại cũng vậy. Thẩm Lại hoàn toàn không muốn ở cùng ba mình, dù biết Cố Thính đi bàn chuyện làm ăn, cũng tự ý muốn đi theo. Cậu sẽ không quấy rầy, cùng lắm thì khi họ nói chuyện làm ăn, cậu sẽ đứng bên cạnh nhìn.
Đám người rời đi, Thẩm Tùy An và Tưởng Vân Thăng trở lại phòng riêng.
"Chuyện anh bảo tôi điều tra đã có kết quả."
Thẩm Tùy An thong thả nói: "Nói thử xem?"
"Cố Thính 18 tuổi đã có bằng lái xe, nói cách khác cô ta 18 tuổi đã biết lái xe."
Thẩm Tùy An dùng đầu ngón tay trắng muốt gõ nhẹ lên khuỷu tay.
Đôi mắt anh hơi khép lại, tinh tế hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra từ khi anh về nước đến bây giờ.
Sau một lúc lâu. Ánh mắt anh nhìn về phía không gian xa xăm, ánh mắt bình tĩnh, không lộ ra vẻ gì khác thường.