Chương 26.1: Cũng đáng tin đấy

Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi

Tài Lai Lai 16-09-2025 23:33:30

Tiết Linh nhớ lại những người có dị năng hệ hoả mà cô từng gặp. Hình như bất kể đối thủ là ai, bọn họ đều chỉ dùng một chiêu duy nhất là ném quả cầu lửa. Nhưng Thương Hoằng Uyên thì khác. Anh không lãng phí chút sức lực nào, mỗi tia sét giáng xuống đều được tính toán vừa đủ để hạ gục xác sống. Giết hơn chục con rồi mà sắc mặt anh vẫn bình thản như thường, trông chẳng có chút mệt mỏi nào. [Đây là năng lực lĩnh ngộ của nam chính sao? Quả nhiên khủng khiếp thật. ] Lần đầu tiên tới trung tâm thương mại chuyên về thời trang, hai ngón tay của Thương Hoằng Uyên nhấc đại một chiếc áo thun lên. Chất vải thì thô ráp, lại còn bốc mùi như xăng dầu. Anh nhíu mày, ném cái áo đó ra xa một chút. "Cô bảo tới đây gom hàng à?" Đúng là dân nhà giàu, chưa từng chịu khổ. Tận thế đến, có đồ để mặc là tốt lắm rồi mà anh còn kén chọn. Tiết Linh lập tức khinh bỉ cái kiểu được nuông chiều từ nhỏ. Cô cúi người nhặt cái áo lên, không ngờ mùi nó thực sự nồng đến mức khiến cô buồn nôn. "Oẹ..." Cô cố chịu đựng. "Oẹ..." Không đáng. Còn bao nhiêu quần áo khác cơ mà. Nghĩ vậy, cô dùng sức ném cái áo đó ra một góc tường thật xa. Kết quả, gió đột nhiên thổi tới, cái áo không những không bay đi mà còn bị thổi ngược lại phía cô. Tiết Linh hoảng hồn bỏ chạy, trốn sau lưng Thương Hoằng Uyên. Anh liếc mắt nhìn cô rồi nhẹ nhàng giơ tay phát động một chút dị năng, tia điện lướt qua khiến chiếc áo thun cháy sém, rơi bịch xuống đất. Vừa hay Phó Nhạc Dương chạy tới, bắt gặp đúng cảnh này, đầu óc anh chàng như bị đóng băng. Hắn tự vỗ lên mặt mình một cái. Không phải hắn đang nằm mơ đấy chứ? "Uyên ca, hai người... cái này, cái này là..." Phó Nhạc Dương định nói gì đó nhưng lại không nhịn được cười. Hắn liếc Tiết Linh đang ló đầu ra nhìn, nháy mắt với cô: "Uyên ca à, đây là lần đầu tiên em thấy anh để con gái đứng gần đến vậy đấy." Thương Hoằng Uyên và Tiết Linh đồng loạt lườm hắn một cái rồi quay lưng bước đi, chẳng buồn đáp lời. Phó Nhạc Dương nhìn Uyên ca nhà mình phóng tia sét mà lòng ngưỡng mộ không để đâu cho hết. "Uyên ca là hệ lôi, Tiểu Linh thì là hệ không gian. Ê, dị năng từ đâu mà ra vậy? Em có thể có không? Viên thiên thạch đó em mang theo suốt mà chẳng thấy gì xảy ra cả." "Về nguồn gốc dị năng..." Thương Hoằng Uyên cố ý ngừng một chút, quả nhiên anh thấy Tiết Linh có vẻ chột dạ, ánh mắt anh đảo qua khung cảnh xung quanh. "Lúc viên thiên thạch kia rơi xuống, anh bị ngất. Đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình có dị năng." Phó Nhạc Dương nghe xong thì tâm trạng hơi chùng xuống. "Em cũng từng ngất, mà tỉnh dậy thì chẳng thấy gì thay đổi. Có vẻ em sẽ không có dị năng thật." Tiết Linh liền tiếp lời: "Không chắc đâu, sắp tới có trận mưa lớn đấy, cậu cứ ra tắm mưa thử xem." Nói tới đây, cô mới sực nhớ ra việc sắp mưa là điều cô không nên biết, thế là cô vội ngậm miệng lại, nhưng đã nói lỡ rồi, không nuốt lại được nữa. Thương Hoằng Uyên nhìn cô lúng túng, quyết định đỡ lời giúp. "Dị năng có thể xuất hiện do thiên thạch. Mà bây giờ chất trong thiên thạch cũng gần như bốc hơi hết rồi. Nếu trời đổ mưa, có thể là lúc các nguyên tố còn sót lại bị hòa tan trong nước. Tắm mưa biết đâu lại kích hoạt được dị năng." Tiết Linh nhanh nhảu gật đầu: "Đúng, đúng. Với lại thiên thạch chẳng có ích gì mấy với con người mà." Vừa dứt lời, cô giật mình bịt miệng lại. Hệ thống của cô không chịu nổi nữa. [Ký chủ, miệng cô là cái rổ hả?] [Làm sao trách tôi được? Không bị phạt gì mà, nghĩa là tôi được nói đúng không?] Hệ thống uất ức: [Tôi phải chặn lại giúp cô đấy... ] Thôi xong, giờ thì cô bị cấm khẩu nguyên một tiếng luôn. Lúc này, vẻ mặt Thương Hoằng Uyên đột ngột trở nên lạnh lẽo. Trước mắt anh hiện lên gương mặt của Chu Tông Phụ. Người đó đã đeo thiên thạch bên người mà thức tỉnh dị năng hệ độc, rồi âm thầm đầu độc khiến toàn thân anh tê liệt. Mối thù này, anh nhất định sẽ trả. [Ký chủ, chỉ số hắc hóa đang tăng. ]