Chương 25.1: Vương Vĩ Tông chết quá dễ dàng

Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi

Tài Lai Lai 16-09-2025 23:33:30

Trời đã khuya, lũ xác sống trở nên nhạy cảm hơn, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến chúng lũ lượt kéo tới. Thương Hoằng Uyên lại như bóng ma trong đêm, lướt qua những cái xác đang di chuyển, để lại sau lưng đám xác sống ngơ ngác, mơ hồ tưởng mình đã đánh hơi thấy con mồi. Vẫn còn một đoạn nữa mới tới Phương Phương Viên. Anh dựng chiếc xe máy bị đổ bên đường lên, tay phải thử vặn ga, ánh sáng nhấp nháy lóe lên rồi chiếc xe phóng thẳng về phía mục tiêu. Lúc này ở Phương Phương Viên, ngoài việc nhiều người tuần tra hơn thì chẳng có gì khác so với lần Tiết Linh đột nhập. Thương Hoằng Uyên không hề che giấu hành tung, phóng thẳng xe đến trước toà nhà của Vương Vĩ Tông. Tiếng xe máy gầm rú khiến bọn canh gác kéo đến, tay lăm lăm vũ khí. "Giữa đêm hôm thế này, ai lại mò tới vậy?" "Chắc mấy người sống sót đi lạc đấy." "Đã ai báo với anh Vương chưa?" Một gã trong số đó rụt cổ lại: "Lúc nãy Đạt vào tìm anh Vương thì bị chửi té tát, hình như là đang bận..." Thương Hoằng Uyên xuống xe, ngón tay vừa khẽ động một cái, mấy tên canh gác đã ngã vật ra, đầu bốc khói đen nghi ngút. Dưới ánh đèn hắt qua cửa sổ, khuôn mặt sắc lạnh của anh như lưỡi dao bén, khiến hai tên vừa từ bên trong chạy ra sững người. Một tên lập tức nhận ra: "Là Thương Hoằng Uyên! Hắn quay lại rồi!" Chưa kịp dứt lời, một tia sét giáng xuống khiến chúng ngã rạp. Một vài kẻ lanh lẹ hiểu chuyện, thấy đồng bọn ngã xuống liền lén rút lui qua cửa sau. Tiếng sét vang lên liên tiếp, năng lượng chấn động lan tỏa khiến Vương Vĩ Tông bị đánh thức. Hai người vừa chạm mặt, Vương Vĩ Tông còn chưa kịp mở miệng, Thương Hoằng Uyên đã ra tay, tia sét chớp nhoáng xuyên qua không khí. Vương Vĩ Tông co giật ngã xuống, tắt thở. Trong phòng ngủ còn hai cô gái, trên thân thể đầy vết bầm tím. Thấy có người xông vào, họ vội kéo chăn che lấy cơ thể. Thương Hoằng Uyên vừa giơ tay, lại nhớ tới hành động trước đó của Tiết Linh, anh liền hạ tay xuống, không nói một lời mà rời đi. Sau khi anh đi, hai cô gái không thấy Vương Vĩ Tông quay lại liền vội tìm quần áo bỏ trốn. Trên đường chạy ra, thấy xác Vương Vĩ Tông nằm đó, họ không nhịn được còn đá thêm một cú. Ngày hôm sau, Mã Quang Toàn bị Vương Vĩ Tông sai đi kiếm đồ trở về thì thấy khắp biệt thự chỉ còn lại xác chết cùng vài tên lén quay lại vơ vét. Thương Hoằng Uyên định lái xe quay về tòa nhà cũ, nhưng đến giữa đường thì dừng lại. Anh ngoái đầu nhìn đám xác sống đang bám theo, rồi chọn đi vào một căn nhà hai tầng còn nguyên vẹn bên đường. Vốn định quay lại luôn, nhưng do mới thức tỉnh dị năng chưa lâu, vừa rồi dùng quá nhiều sức, hiện tại cơ thể anh đã bắt đầu rệu rã. Tiếp tục đi giữa đêm thì quá nguy hiểm, anh quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi hồi phục rồi tính tiếp. Sáng hôm sau, lúc Tiết Linh thức dậy cũng đã hơn mười giờ. Hôm qua luyện bắn súng hăng quá, giờ cô mới cảm nhận được toàn thân ê ẩm. Cô rời giường, làm vài động tác giãn cơ cho thư giãn rồi đi đánh răng rửa mặt. Vừa cầm bàn chải lên cô đã thấy Thương Hoằng Uyên bước vào từ bên ngoài. [Cái quái gì thế? Anh ấy đi lúc nào mà mình không biết nhỉ?]