Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi
Tài Lai Lai16-09-2025 23:33:30
Thương Hoằng Uyên nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Chi Thành: "Vậy ông gọi tôi đến là vì chuyện gì?"
Giọng điệu Thịnh Chi Thành rất thành khẩn, vẻ mặt thật sự đau đáu, lo lắng: "Tôi không giấu gì cậu nữa. Cô gái bị bắt kia bằng tuổi con gái tôi. Tôi nghĩ tới là lòng lại thắt lại, không yên tâm được. Nếu giám đốc Thương có cách xử lý lũ bảo vệ đó thì tốt quá. Còn nếu không, tôi chỉ mong lúc rời khỏi thành phố S, cậu có thể đưa cả mấy hộ chúng tôi đi cùng."
Tiết Linh nhìn về phía cầu thang, quả nhiên có một cô gái đang đứng đó. Cô ấy rất xinh nhưng vẻ mặt lại đầy u uất, dường như đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.
Không ngoài dự đoán, Thương Hoằng Uyên từ chối ngay: "Xin lỗi ông Thịnh, một mình tôi không thể chống lại cả đám người đó. Tôi còn phải đảm bảo an toàn cho chính mình."
Thịnh Chi Thành không nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu, nếp nhăn giữa trán càng hằn sâu thêm: "Tôi hiểu rồi."
Ba người rời khỏi nhà ông ta.
Trên đường quay về, để tránh va chạm với đám bảo vệ, họ vẫn giữ nguyên chiến thuật không bật đèn pin ban đầu.
Dù là nhà riêng của Thương Hoằng Uyên nhưng họ có máy phát dự phòng, vẫn dùng được điện. Tuy nhiên, để tránh gây chú ý, họ kéo kín rèm chống sáng rồi mới bật đèn trong phòng ngủ.
Tối nay Tiết Linh không định ngủ. Cô quyết tâm thức trắng để tích trữ nước tắm.
Thậm chí cô còn lôi cả Phó Nhạc Dương theo cùng.
Dù gì người lái xe cũng là Thương Hoằng Uyên, nên cô và Phó Nhạc Dương hoàn toàn có thể chợp mắt trên xe sau.
Chẳng ai biết chính xác kế hoạch rời khỏi đây của Thương Hoằng Uyên bắt đầu khi nào. Nhưng có lũ bảo vệ kia làm rối loạn tình hình, khả năng cao là họ sẽ phải hành động sớm. Vì thế, thời gian tích trữ hàng hóa cũng chẳng còn nhiều.
Tiết Linh và Phó Nhạc Dương xoay như chong chóng, nhưng không ai dám làm phiền Thương Hoằng Uyên.
"Dù gì lão đại cũng đã vất vả cả ngày rồi, giờ nên để anh ấy nghỉ ngơi chứ."
Phó Nhạc Dương gật đầu như giã tỏi, đồng tình ngay: "Đúng, đúng. Ngày mai anh Uyên còn phải lái xe, ngủ ngon mới được."
Dù thu cả một kho vũ khí khiến Tiết Linh mệt rụng rời nhưng cô vẫn kiên quyết không ngủ.
Đến hơn hai giờ sáng, Phó Nhạc Dương chịu không nổi nữa, đang ngồi đợi nước đầy thì lăn ra ngủ gật luôn tại chỗ.
Tiết Linh thì vẫn gắng gượng. Cô đổi sang thùng nước lớn nhất, ước tính cần khoảng ba mươi phút để đầy. Trong thời gian ấy, cô lặng lẽ xuống lầu, định đi một chuyến thám thính hang ổ của bọn bảo vệ.
Hai tay nhẹ nhàng đặt lên tay nắm cửa, cô cố không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Vừa ra đến đường, cô lập tức chuyển sang chạy bộ. Thời gian của cô chỉ có ba mươi phút, không thể phí phạm.
Nhưng cô không biết, ngay sau khi cô rời khỏi biệt thự, có một bóng người lặng lẽ đi theo.
Hang ổ hiện tại của đám bảo vệ chính là căn biệt thự to nhất nằm ở trung tâm khu Phương Phương Viên.
Tọa lạc ngay vị trí đẹp nhất, rộng rãi nhất, cũng là nơi dễ thủ khó công nhất.
Đèn đường quanh biệt thự vẫn sáng, camera vẫn hoạt động bình thường nên chẳng cần cử ai tuần tra cả.
Tiết Linh lấy ra một hộp kẹo cao su, nhai lấy nhai để, rồi vo thành một cục.
Sau đó cô móc ra chiếc ná cao su, nhắm thẳng vào camera đang chớp đèn đỏ phía trước, bắn một phát.
Viên kẹo cao su dính lên ống kính, lợi dụng lúc nó còn bám được, cô nhanh chóng lao vào góc khuất sau camera.
Trong phòng điều khiển, tên bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài, liếc thấy một màn hình camera lóe lên bóng mờ thì tưởng là côn trùng va vào, nên cũng không để tâm.
Do điều kiện năng lượng hạn chế, hệ thống camera chỉ giám sát khu vực bên ngoài, không ghi hình bên trong biệt thự.
Trước đó Tiết Linh đã chọn một khẩu súng bắn thuốc mê trong kho vũ khí. Súng bắn thuốc mê không có độ giật quá lớn, lại không phát ra tiếng, hoàn hảo cho một chuyến như thế này.
Tiết Linh lặng lẽ vòng quanh biệt thự, tìm được một căn phòng có cửa sổ chưa khóa. Trong phòng, một gã đàn ông đang ngáy như sấm.
Cô nhẹ tay mở hé cửa sổ, đứng quan sát một lúc, xác định bên trong không có động tĩnh mới nhanh chóng trèo vào.
Căn phòng chỉ có duy nhất một gã béo ục ịch.
Cô cầm chắc khẩu súng bằng cả hai tay, ngắm thẳng, hít sâu rồi bóp cò.
Một tiếng "vút" khẽ vang lên, ống tiêm nhỏ xíu cắm phập vào bụng gã béo.
Tiết Linh thở dài, cô vốn nhắm vào tim mà.
Thôi kệ, chỉ cần hắn không tỉnh lại là được.
Cô tiến lên, rút ống tiêm ra, quan sát một lúc. Thấy hắn vẫn ngủ ngon lành, cô yên tâm chích thêm một mũi nữa vào bụng hắn, đối phương vẫn không có phản ứng gì.
Tiết Linh thở phào nhẹ nhõm rồi rời khỏi căn phòng.
Ngay sau đó, Thương Hoằng Uyên cũng lặng lẽ nhảy vào qua cửa sổ mà cô để mở. Nhìn thấy gã béo đang nằm đó, anh không nói gì, chỉ đưa một tia điện nhỏ vào tim hắn.
Hơi thở lập tức tắt ngúm.
Do cơ thể quá béo, tim hắn vốn đã luôn phải hoạt động quá sức, chỉ cần một kích thích nhẹ là đủ khiến trái tim quá tải kia ngừng đập hoàn toàn.
Một cú kết liễu dứt khoát, vừa nhanh vừa "nghệ thuật".
Tiết Linh không rành cấu trúc căn biệt thự này, nên chỉ còn cách ra hành lang thử đẩy từng cánh cửa một.
Cánh nào mở được thì cô liếc vào xem, nhưng những phòng dễ mở đều là phòng của đám bảo vệ.
Còn mấy cô gái bị nhốt chắc chắn đang ở phía sau những cánh cửa khóa kín.
Tiết Linh hơi nản.
Chẳng lẽ cô phải đẩy thử từng phòng một sao?
Hay là bắt kẻ cầm đầu trước nhỉ?
Tên đứng đầu chắc chắn sẽ ở phòng lớn nhất. Cô nhớ lúc ban ngày lướt ngang đây đã liếc thấy một vài chi tiết.
Phòng ngủ chính thường nằm ở phía nam hoặc đông nam, có tầm nhìn đẹp nhất, và tuyệt đối không nằm trên phòng bếp, cửa cầu thang hay nhà vệ sinh.
Mà vừa nãy cô đã đi ngang qua bếp, nên cũng đoán được vị trí tương đối, chỉ cần kiểm tra lần lượt các phòng trong tính toán là được.
Cô vừa chuẩn bị leo lên lầu hai thì cảm giác bị tóm gáy quen thuộc lập tức ập đến.
Thương Hoằng Uyên nắm lấy cổ áo cô từ phía sau, áp mặt lại gần, chất giọng trầm thấp cất lên bên tai: "Con chuột nhỏ ăn trộm không gian của tôi chạy mất rồi, cô có thấy nó đi đâu không?"
Toàn thân Tiết Linh cứng đờ, tứ chi vô lực, không dám nhúc nhích.
Cô cười khan hai tiếng: "Haha... sao anh lại tới đây?"
"Không phải tôi nên trông chừng không gian của mình sao? Nhỡ cô bị người khác giết mà tôi không hay biết, thì không gian của tôi cũng mất theo còn gì? Dù gì nó cũng là không gian không giới hạn mà, đúng không?"
"Ừ, đúng là nên trông kỹ hơn."
Tiết Linh cạn lời.
Cô cứ tưởng lén đi trong nửa tiếng thì sẽ không bị ai phát hiện. Ai ngờ cái tên này nửa đêm không ngủ, còn bám sát cô như hình với bóng.
Thật là quá đáng!
Được Thương Hoằng Uyên đặt xuống sàn, Tiết Linh thở dài, chuẩn bị tinh thần quay về thì lại thấy anh bước thẳng lên cầu thang.
Cô vội vã chạy theo.
Anh hoàn toàn không có ý định lén lút. Gót giày giẫm lên bậc thang đều đặn.
Thương Hoằng Uyên dừng lại trước một cánh cửa.
"Vào, gom đi."
Tiết Linh ngoan ngoãn gom cả cánh cửa vào không gian, vừa gom xong thì nhận ra đây chính là phòng ngủ chính.
Khoan đã, sao anh biết cô đang tìm phòng master?
Chẳng lẽ, anh có dị năng đọc suy nghĩ thật rồi sao?