Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi
Tài Lai Lai16-09-2025 23:33:30
Phó Nhạc Dương đột nhiên nhảy ra khiến cô hoảng đến mức nuốt nhầm cả đống kem đánh răng.
Tiết Linh trừng mắt: "Cậu làm cái gì vậy, giật hết cả mình!"
Phó Nhạc Dương ôm bụng: "Nghe nè nghe nè, bụng tôi réo còn to hơn cả tiếng sấm rồi đấy!"
Cô súc miệng xong, hỏi lại: "Cậu muốn ăn gì? Cháo ăn liền, hay tự nấu gì đó?"
Phó Nhạc Dương xoa cằm nghĩ ngợi: "Tôi muốn ăn bánh bao trứng muối, há cảo tôm, cháo hải sản... À mà nấu mì gói với lẩu tự sôi vị cà chua cũng ngon, hôm trước ăn xong là mê luôn."
Thương Hoằng Uyên vừa vẩy nước trên tay vừa đi tới: "Lấy cho cậu ta hai lon cháo và ít bánh quy nén. Hôm nay chúng ta phải xuất phát rồi."
Tiết Linh nghe lời, ném cho Phó Nhạc Dương hai lon cháo rồi lặng lẽ đi theo sau Thương Hoằng Uyên.
Anh quay đầu lại: "Sao thế?"
Cô hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: "Mình có thể ghé qua khu thời trang trước không? Tôi... hết tất rồi."
Thương Hoằng Uyên nghiêng đầu, vẻ mặt hơi nghi hoặc: "Hửm?"
Miệng Phó Nhạc Dương nhai đầy đồ ăn nhưng vẫn nói chen vào: "Hết tất gì chứ? Cô gom hết đồ của cái tiệm gần trường luôn rồi mà."
[Chết rồi giờ phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ nói vì bị ép gọi Thương Hoàng Uyên là "anh" nên xấu hổ quá, chân cào xuống sàn, rách luôn cả tất?
Trước đây cô toàn ném tất vào máy giặt, giờ lại không muốn giặt tay nên mấy đôi còn nguyên vẹn cũng không dùng lại được.
Tiết Linh gượng cười: "Tiệm đó ít tất lắm, tôi xài hết rồi."
Phó Nhạc Dương mở thêm gói khô cay, ăn kèm với cháo ăn liền: "Chất lượng chán thật, bảo sao bạn tôi chẳng bao giời ghé mua."
Tiết Linh nghĩ là mình hơi hoa mắt, có phải cô vừa nhìn thấy khoé mắt Thương Hoằng Uyên cong lên không?
Nhưng khi cô tập trung tầm nhìn thì anh lại quay về vẻ mặt hờ hững ẩn chứa sát khí muốn giết người.
"Được rồi, đi khu thời trang trước."
Chốt hạ luôn.
Tiết Linh nhẹ nhõm thở phào.
Tận thế rồi làm gì có ai muốn giặt giũ gì nữa?
Tốt nhất là gom cho thật nhiều, dùng xong thì quăng luôn!
Cô hạ quyết tâm, đến được khu thời trang là phải càn quét sạch.
Thương Hoằng Uyên lái xe cực kỳ ngang tàng, lạng qua lách lại như đi đua.
Phó Nhạc Dương quay sang thấy mặt Tiết Linh xanh lét, liền nói nhỏ: "Uyên ca, cô ấy bị say xe."
Thương Hoằng Uyên liếc gương chiếu hậu, đạp ga chậm lại.
Tiết Linh lấy kẹo bạc hà trong không gian ra, ngậm vào cho bớt buồn nôn.
Đến cửa khu thời trang, anh cho xe chạy thẳng vào trong.
Xe vừa dừng, ba người cùng bước xuống.
Tiết Linh đặt tay lên thùng xe, cất nó vào không gian rồi nhìn sang Thương Hoằng Uyên, chờ anh dẫn đường.
Anh liếc cô một cái, nhướng mày: "Nhìn tôi mãi vậy? Cái máu mê trai lại phát tác hả?"
Tiết Linh không nhịn được lườm một cái.
[Vừa mở miệng là nhắc chuyện cũ... ]
Lần trước cô chỉ nhìn cơ bắp thôi mà, có chảy nước miếng đâu!
Thương Hoằng Uyên nhìn sắc mặt cô liền đoán được trong đầu cô đang mắng gì.
Thấy vui vui, anh xoay người đi thẳng vào khu thời trang.
Bên trong này vẫn còn kha khá xác sống.
Mỗi lần Tiết Linh vừa định triệu hồi tảng đá để tấn công thì một tia chớp mảnh như sợi tóc đã đánh trúng xác sống, khiến nó đổ gục.
Dị năng hệ lôi của Thương Hoằng Uyên đúng là khắc tinh của đám này.