Chương 21.1: Vương Vĩ Tông

Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi

Tài Lai Lai 16-09-2025 23:33:30

Trong phòng ngủ chính có một chiếc giường đôi rộng hai mét hai. Trên giường có một người đàn ông và một người phụ nữ. Người đàn ông đang ngủ ngáy rất to. Nhưng người phụ nữ thì bị tiếng ồn do Tiết Linh và Thương Hoằng Uyên gây ra đánh thức. Cô ta rời khỏi vòng tay người đàn ông, dụi mắt ngồi dậy: "Ai đấy?" Nhờ ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào, cô ta trông thấy Thương Hoằng Uyên. Gương mặt kia hoàn toàn không phải người trong nhóm bảo vệ. Cô ta vừa nhìn chằm chằm anh, vừa dùng sức lay mạnh người đàn ông nằm bên cạnh. "Anh Vương, dậy đi, có người lạ." Cô ta lay tới lay lui một hồi thì người đàn ông cũng mở mắt, giáng cho cô ta một bạt tai. "Nửa đêm không ngủ còn hét ầm lên làm gì?" Sau đó hắn mới phát hiện ra sự hiện diện của Tiết Linh và Thương Hoằng Uyên. "Ơ, chẳng phải là giám đốc Thương sao? Gì đây, cũng muốn gia nhập Hội Đồng Tâm của bọn tôi à?" "Chỉ dựa vào mấy người mà cũng đòi làm Hội Đồng Tâm?" Tiết Linh không nhịn được mà bật cười. Không có tiền, không có quyền, đến cả cái cổng còn không tìm ra được, vậy mà đám bảo vệ trong khu dân cư lại gọi cái hội nát bét của mình là Hội Đồng Tâm. "Thì sao? Hợp lại để giúp nhau vượt qua thời kỳ tận thế. Ai có gì góp nấy, cùng nhau vượt qua khó khăn. Đấy là triết lý của bọn tôi. Sao nào? Có động lòng không?" Nói xong, gã đàn ông còn cố tình nhướng mày, định tỏ vẻ quyến rũ với Tiết Linh. Tiết Linh cảm thấy mắt mình đang bị xúc phạm, lập tức quay đầu nhìn Thương Hoằng Uyên để rửa mắt. Cùng là đàn ông, sao sự khác biệt lại có thể lớn đến thế? "Chẳng phải anh nói cùng nhau vượt qua khó khăn à, anh đang ôm gái ngủ ngon lành còn người khác thì sao?" Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ chính đã bị Mã Quang Toàn dẫn người đến chặn lại. Phần lớn là người trong đội bảo vệ, số còn lại là những cư dân cổ vũ cho hành vi bạo lực. Mã Quang Toàn bước ra khỏi đám đông: "Giám đốc Thương, không mời mà đến đâu phải phong cách của anh." Dù bị bao vây, thái độ của Thương Hoằng Uyên vẫn cực kỳ thoải mái: "Ồ? Sao anh biết đâu là phong cách của tôi?" Tiết Linh giơ tay lên: "Ừm, là tôi đấy. Là tôi tự ý đến." Mã Quang Toàn liếc nhìn cô, ánh mắt có phần u ám nhưng thái độ vẫn rất ôn hòa. Tiết Linh luôn có cảm giác hắn sợ Thương Hoằng Uyên, nhưng lại không rõ nguyên do. Rõ ràng trong khu Phương Phương Viên, Thương Hoằng Uyên không phải người có công ty lớn nhất, không có giá trị tài sản cao nhất, cũng chẳng phải người lớn tuổi nhất. Sự tôn trọng thái quá của Mã Quang Toàn nhanh chóng khiến Vương Vĩ Tông cảm thấy không hài lòng. "Nói nhiều làm gì? Bắt thằng đàn ông đi, còn đứa con gái thì để lại đây." Vương Vĩ Tông lạnh lùng ra lệnh. Đám đàn em của Vương Vĩ Tông đồng loạt tiến về phía họ, tay lăm lăm dùi cui điện. Mã Quang Toàn định ngăn lại nhưng bị Vương Vĩ Tông xô sang một bên. Đứng bên ngoài vòng vây, Vương Vĩ Tông búng tay một cái, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một ngọn lửa. Hai tay hắn nhào nặn ngọn lửa, ra vẻ rất thành thạo. Những người khác nhìn ngọn lửa trong tay hắn với ánh mắt ghen tị, nhưng không ai dám nhìn lâu. "Tận thế đến rồi, sau này chắc chắn là thời đại của những kẻ được ông trời chọn như tôi." Vương Vĩ Tông nói như đang đọc thơ, khiến người nghe chỉ muốn chôn mặt vì xấu hổ. Tình hình bây giờ đã quá rõ ràng. Mã Quang Toàn từng là đội trưởng đội bảo vệ. Nhưng Vương Vĩ Tông đã thức tỉnh dị năng hệ lửa, trở thành người đứng đầu của cả đám ô hợp. Và Mã Quang Toàn phải lui xuống vị trí thứ hai. Từ lúc Mã Quang Toàn dẫn người đến Tiết Linh đã có thể nhận ra, mâu thuẫn giữa hai người đứng đầu không hề nhỏ, không biết có thể lợi dụng được chút sơ hở nào không.