Chương 22.2: Rời đi

Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi

Tài Lai Lai 16-09-2025 23:33:30

Hai người trao đổi ánh mắt, ngầm xác nhận. "Để tôi đi gọi." Phó Nhạc Dương đứng bật dậy rồi chạy đi. Cô luôn cảm thấy Thương Hoằng Uyên đối xử với ai cũng có tính công kích. Tại sao lại phải thế? Rõ ràng hoàn toàn có thể nói chuyện tử tế, vậy mà cứ phải mỉa mai châm chọc nhau. "Tiểu Nhị, chỉ số hắc hoá của Thương Hoằng Uyên là bao nhiêu rồi?" [Gần đây có nhích lên chút xíu, 82. 41%. Lúc nãy đi cùng cô đến chỗ đám bảo vệ thì nó tăng lên đấy. ] [Tăng lên khi nãy á? Chắc là vì mất ngủ. ] Tiết Linh thở phào. [Có lẽ là anh ta cáu vì thiếu ngủ. Nếu tôi bị mất ngủ, chắc tôi cũng hắc hoá. ] Tiểu Nhị cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ mãi không ra nên đành phụ hoạ: [Cô nói đúng, giấc ngủ cực kỳ quan trọng. ] Tiết Linh đeo đồng hồ cơ, canh đúng nửa tiếng để gom sạch toàn bộ đồ đạc trong biệt thự. Thương Hoằng Uyên ngồi sẵn trên xe bán tải, quanh đầu ngón tay là những tia sét tím lập loè, ánh mắt xa xăm không rõ đang nghĩ gì. Sau khi Tiết Linh leo lên xe, chẳng mấy chốc Phó Nhạc Dương cũng quay trở lại. Phía sau họ còn vài chiếc xe nữa, không bật đèn pha, chỉ nghe tiếng động cơ vọng lại trong bóng tối. Thương Hoằng Uyên bật đèn lớn, ánh sáng mạnh mẽ rọi thẳng về phía trước, soi rõ từng hạt bụi bay tung lên. Mấy chiếc xe phía sau thấy vậy cũng lần lượt bật đèn, ánh sáng kéo thành một dải rực rỡ. Chiếc bán tải chậm rãi rời khỏi căn biệt thự của Thương Hoằng Uyên. Tiết Linh quay đầu, có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa. Mấy chiếc xe theo sát phía sau, hướng về cổng khu dân cư. Xe của Thịnh Chi Thành chạy thứ hai. Ông ta hiểu rõ tình hình hiện tại nên trên xe xếp chật kín đồ ăn và nước uống. Vì không rõ tình hình bên ngoài thành phố S, nên ông ta cũng mang theo không ít tiền mặt và vàng. Con gái ông ta nằm ở ghế sau, kẹp giữa hai chiếc chăn bông dày cộp. Người trông có vẻ nguy hiểm nhất lúc này lại chính là vợ ông ta. Bà ta ngồi ở ghế phụ lái, trong tay cầm một khẩu Desert Eagle. Trên con đường duy nhất dẫn ra khỏi khu dân cư, mặt đường phủ đầy mảnh kính vỡ và đinh sắt. Do thời gian quá gấp, bọn người Hội Đồng Tâm không kịp làm bàn chông tử tế, chỉ rải đinh loạn xạ, xác suất đâm thủng lốp vẫn khá thấp. "Đưa cái thùng có ghi số 719 ra đây." Trong kho vũ khí có nhiều thùng gỗ, đều được đánh số bằng sơn. Tiết Linh làm theo lời Thương Hoằng Uyên, lấy ra thùng có số 719. Thương Hoằng Uyên dùng dao gọt hoa quả cạy nắp thùng, bên trong là súng trường và băng đạn được bọc kỹ bằng giấy dầu. Súng 95, loại tự động, cấu tạo dạng bullpup, thân súng gọn nhẹ, cỡ nòng 5. 8mm, độ giật thấp, tính ổn định cao. Thương Hoằng Uyên nhanh chóng lắp ráp súng, nhét băng đạn vào, rồi ném cho Phó Nhạc Dương. Dù chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy đám người chặn đầu xe, Phó Nhạc Dương cũng hiểu tình hình không ổn, lập tức cầm súng lên. "Hai người có bí mật gì giấu em à?" Trong tình huống căng như dây đàn mà hắn vẫn không quên pha trò. "Tôi thả hết mấy cô gái mà họ bắt giữ rồi." Tiết Linh thản nhiên đáp. Phó Nhạc Dương rảnh một tay, giơ ngón cái về phía cô. Thương Hoằng Uyên lắp xong khẩu đầu tiên thì đã quen tay, nhanh chóng lắp thêm hai khẩu nữa. Tiết Linh háo hức chìa tay ra, chờ được phát súng. Ai ngờ anh chẳng đưa cho cô, mà đặt cả hai khẩu bên cạnh mình. "Hả? Thế còn tôi?"