Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi
Tài Lai Lai16-09-2025 23:33:30
Ba người vừa quay vào khách sạn, Phó Nhạc Dương liền buột miệng hỏi.
Tiết Linh cũng rất tò mò chuyện này.
"Bởi vì có người của Phương Phương Viên bám theo phía sau."
Cô và Phó Nhạc Dương liếc nhìn nhau, xác nhận rằng cả hai đều không hề nhận ra điều đó.
"Vậy giờ tính sao, giết luôn à?"
Tiết Linh bước sát theo Thương Hoằng Uyên, cùng anh xuống tầng hầm.
Khuôn mặt anh dưới ánh đèn thoát hiểm xanh mờ trở nên lạnh lẽo và ma mị.
"Cho cô luyện bắn."
Cả nhóm đi sâu xuống tầng hầm, rẽ trái rẽ phải liên tục, cuối cùng bước vào một căn phòng kỳ lạ có máy phát điện chạy bằng dầu.
Thương Hoằng Uyên ra hiệu bằng ánh mắt, Tiết Linh hiểu ý liền đổ số dầu tích trữ trước đó vào máy. Anh bật công tắc, tiếng máy nổ vang rền, cả tòa nhà sáng bừng lên.
Sau đó không biết anh bấm tắt công tắc gì, chỉ để lại hệ thống chiếu sáng cơ bản, các loại đèn trang trí đều tắt hết.
Cả nhóm thoải mái đi thang máy lên tầng thượng.
Không hổ là tổng tài, ở cũng phải ở phòng tổng thống.
Anh dùng tia sét để mở khóa, chia cho mỗi người một phòng riêng để nghỉ ngơi.
Mấy tên theo dõi từ Phương Phương Viên xác nhận nhóm của Thương Hoằng Uyên ở lại đây thì lập tức quay về báo tin.
Khi quay lại, chúng mang theo một con gà sống.
Vài người lén gõ thau inox để dụ đám xác sống trước cửa tản ra. Một tên khác nhân cơ hội chạy tới cổng, dùng dao cắt cổ gà, vẩy máu đầy lối đi rồi bỏ chạy.
Mục đích đã đạt được, càng lúc càng nhiều xác sống vây quanh tòa nhà, nhìn từ trên xuống trông vô cùng ghê rợn.
Tiết Linh tỉnh giấc, vươn vai một cái thật dài.
Cô ngủ rất ngon, vì dù trời có sập xuống cũng có người cao hơn đỡ rồi.
Nhưng vừa nhìn xuống dưới, cô đã bị choáng váng.
Sao lại có nhiều xác sống thế kia?
Trong truyện viết rõ ràng là chúng không bị thu hút bởi ánh sáng cơ mà?
Nhưng nhìn nét mặt của Thương Hoằng Uyên thì dường như anh đã lường trước tất cả.
Cả nhóm ăn qua loa bữa sáng rồi được anh dẫn đến tầng giữa của tòa nhà. Anh đập vỡ một tấm kính: "Hai người tập bắn ở đây."
Nói xong, anh bảo Tiết Linh lấy khẩu súng trường hôm qua ra, hướng dẫn cô cách sử dụng cơ bản và ngắm bắn.
Tay cô run lên vì phấn khích, không ngừng đổ mồ hôi.
Cô nhắm vào đầu một xác sống dưới đường, chuẩn bị tinh thần rồi bóp cò.
Đoàng một phát, máu từ đầu con xác sống bung nở như hoa.
Tiết Linh nhảy cẫng lên vì sung sướng, hoàn toàn quên đi cú giật đau điếng lan khắp vai.
"Tôi đúng là tay súng bị bỏ quên đấy!"
Thấy cô hào hứng, khoé môi Thương Hoằng Uyên cũng hơi nhếch lên. Nhưng rồi Phó Nhạc Dương chạy tới, nắm tay cô nhảy nhót như trẻ con.
"Trời ơi! Tiểu Linh ơi, cô bắn siêu thật luôn!"
Tiết Linh đang định chia sẻ niềm vui với Thương Hoằng Uyên, thì bắt gặp gương mặt lạnh tanh của anh, biểu cảm cứng đờ.
Cô lập tức nén lại nụ cười, im lặng quay về bên cửa sổ, tiếp tục nhấc súng lên.
Phát sau không chuẩn lắm, chỉ trúng vai con xác sống.
Nhưng chẳng có mục tiêu nào hợp lý hơn bọn này. Đầu chúng không giữ nguyên một chỗ nhưng cũng không di chuyển quá nhanh như bia di động, rất thích hợp để luyện ngắm bắn.