Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi
Tài Lai Lai16-09-2025 23:33:30
Thương Hoằng Uyên thật sự không ngờ Tiết Linh lại không biết tự lượng sức mình đến vậy.
"Cô từng học bắn súng chưa?"
Tiết Linh lắc đầu: "Chưa."
"Thế thì tôi không dám đưa đâu. Nhỡ cô lỡ tay bóp cò bắn chết Phó Nhạc Dương thì sao."
Giọng anh nhẹ nhàng, ẩn chứa chút ý cười.
Tiết Linh biết anh nói đúng, nhưng lại không cam tâm, khẽ hừ một tiếng.
Phó Nhạc Dương vỗ mạnh vào vai cô một cái: "Không sao đâu Tiết Linh, để tôi bảo vệ cô. Tôi bắn súng giỏi lắm."
Cú đập ấy lại đúng ngay chỗ cô bị trẹo khi ngủ, khiến cô đau tới mức nghiến răng nhăn mặt.
Thương Hoằng Uyên nhìn thấy Phó Nhạc Dương rút tay ra khỏi vai cô, lông mày liền nhíu lại, lạnh giọng châm chọc: "Em bắn giỏi lắm á?"
Phó Nhạc Dương lập tức giơ hai tay đầu hàng: "Tất nhiên là người giỏi nhất vẫn là Uyên ca rồi! Anh bắn phát nào trúng phát đó! Kỹ thuật của em mà so với anh thì chỉ như múa rìu qua mắt thợ thôi. Bên kia có bao nhiêu đứa, anh nhấc tay là ngã hết!"
Thấy vẻ mặt Thương Hoằng Uyên dịu đi một chút, tâm trạng Phó Nhạc Dương cũng nhẹ nhõm hơn.
Cảm xúc của anh Uyên bây giờ càng ngày càng khó lường. Trước đây còn khá ổn, giờ thì cứ hơi chút là anh lại khó chịu. Nhưng hắn cũng chẳng dám lắm lời, chỉ thầm than trong bụng.
Súng vừa chuẩn bị xong thì người bên phía Hội Đồng Tâm cũng bắt đầu ra tay.
Bọn họ không được trang bị tử tế, nhưng lại mang theo không ít vũ khí sát thương. Dùi cui điện thì giắt bên hông, trên tay cầm rìu cứu hoả sắc bén và xà beng nặng trịch.
Ánh sáng đèn xe khiến những bóng người kia mờ ảo, méo mó đến đáng sợ.
Thương Hoằng Uyên đã sẵn sàng, nhưng anh không xuống xe, chỉ bấm còi hai lần.
Đám người phía trước không hề có ý định tản ra.
Họ tách thành một lối nhỏ cho Vương Vĩ Tông bước ra. Hắn tiến tới trước chiếc bán tải, gõ nhẹ vào cửa kính bên ghế lái.
Cửa kính từ từ hạ xuống. Gương mặt Thương Hoằng Uyên căng cứng, đường nét sắc lạnh, trong ánh mắt sâu thẳm hiện rõ vẻ lạnh lùng và cảnh giác.
"Anh Thương, đừng đi vội, xuống đây nói chuyện chút đã."
Thương Hoằng Uyên không thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ nhìn thẳng về phía đám đông, nhắm vào Mã Quang Toàn.
"Đội trưởng Mã, màn tiễn đưa này không hợp gu tôi."
Mã Quang Toàn cười khổ, trong mắt loé lên chút bất lực và nuối tiếc: "Anh Thương, vì sự an toàn của anh, tôi nghĩ tốt nhất là anh đừng chống lại."
Vương Vĩ Tông không ngờ trong tình thế bị bao vây như thế mà Thương Hoằng Uyên vẫn giữ nguyên cái thái độ coi trời bằng vung ấy.
Cơn giận trào lên, Vương Vĩ Tông quấn sợi xích quanh tay, rồi đập mạnh một cú vào cửa xe.
"Mẹ kiếp, ông đây nói chuyện tử tế mà mày dám làm lơ à? Bắt chúng lại cho tao!"
Vừa dứt lời, đám đông vây quanh chiếc xe lập tức vung rìu lên chuẩn bị hành động.
Thương Hoằng Uyên giơ súng, nhắm thẳng vào Vương Vĩ Tông, mở chốt an toàn.
"Nếu mày muốn đánh thật thì tao cũng không ngại đâu."
Vương Vĩ Tông từng đi nghĩa vụ quân sự hai năm, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra khẩu súng trong tay anh là hàng thật. Hắn lập tức giơ hai tay lên.
"Dừng tay hết cho tao!"
Đám người kia dù không hiểu chuyện gì, nhưng đã quen nghe theo lệnh Vương Vĩ Tông nên cũng đồng loạt hạ tay.
Thương Hoằng Uyên hất cằm ra hiệu về phía bãi đinh và vụn kính phía trước xe.
Vương Vĩ Tông giận tím mặt.
"Bọn bay bị ngu à? Mau dọn đường cho anh Thương đi!"
Ánh mắt Mã Quang Toàn sắc như dao, vừa liếc đã nhận ra khẩu súng trong tay Thương Hoằng Uyên là hàng thật.
Không chỉ có súng ngắn, Thương Hoằng Uyên còn đang giữ cả súng trường tự động!
Thế nên Mã Quang Toàn vội bước lên, kéo tay Vương Vĩ Tông lại rồi ra hiệu cho đám đàn em dọn hết mảnh kính phía trước.