Chương 22.1: Rời đi

Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi

Tài Lai Lai 16-09-2025 23:33:30

"Đám khốn nạn này! Mới ngày thứ năm của tận thế thôi đấy!" Phòng chứa đồ chỉ rộng khoảng mười mét vuông, vậy mà lại nhốt đến tám cô gái. Có người trông còn chưa đủ tuổi vị thành niên. Không có giường, không có chăn, các cô gái phải co ro tựa vào nhau để giữ ấm. Một vài người bị bắt từ sớm thì quần áo chẳng còn ra hình dạng gì, toàn thân chi chít vết bầm tím. Tiết Linh có mang theo thuốc trị thương, nhưng cô hiểu rõ tình hình. Dù Thương Hoằng Uyên có giỏi đến đâu thì nơi này vẫn là địa bàn của đối phương. Nếu bên kia thật sự liều mạng, chấp nhận hy sinh vài người để bắt bằng được hai người họ, thì họ cũng chẳng có gì để đảm bảo mình sẽ sống sót. Vì thế, cô chỉ ném vài chiếc áo khoác cho mấy cô gái rồi nói: "Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay." "Cô đến cứu bọn tôi à?" "Cô là cảnh sát sao?" Đám con gái vội vã mặc thêm đồ, nhưng không có ý định rời đi ngay. "Tôi đã nói rồi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi không phải cảnh sát, chỉ là người qua đường thôi. Các cô không muốn đi thì tôi đi một mình." Tiết Linh thật sự không biết phải nói gì hơn, quay đầu bỏ đi thẳng. Vừa rời khỏi phòng, cô phát hiện không có ai đuổi theo. Một lát sau, mấy cô gái kia mới lục tục dìu nhau đi ra ngoài. Thương Hoằng Uyên đi phía trước, bước chân chậm lại. Tiết Linh tăng tốc vài bước là bắt kịp anh. "Sao hả? Nữ anh hùng của chúng ta cứu người thất bại à?" Thương Hoằng Uyên châm chọc, ánh mắt phảng phất ý cười, cố tình khiêu khích cô. Ngay khi Tiết Linh đuổi kịp, anh lại sải bước nhanh hơn, trở về với nhịp đi thường ngày. Tiết Linh gãi đầu lẩm bẩm: "Tôi chỉ định ghé xem tình hình, cứu được thì tốt, không thì thôi. Rõ ràng là anh làm mà, anh lôi tôi xông thẳng vào giữa ổ của bọn chúng. Tôi tính lén vào, lén ra, có cần làm ầm lên thế đâu." Nói dứt lời, cô thấy sắc mặt Thương Hoằng Uyên hơi khác, lập tức đổi giọng: "Nhưng mà lúc anh lao lên che chắn cho tôi phải gọi là vô cùng anh dũng, cực kỳ đáng tin cậy. Không có anh cứu, chắc đêm nay tôi tiêu rồi." Tốt nhất là nịnh vài câu cho chắc ăn. Thương Hoằng Uyên biết rõ cô đang cố tình nịnh nọt, nhưng lời hay ý đẹp thì ai mà không thích nghe chứ. Anh chẳng buồn vạch trần. Vương Vĩ Tông đứng ở cửa sổ tầng hai, nhìn bóng lưng của Thương Hoằng Uyên và Tiết Linh đang dần khuất xa, cả mấy cô gái cũng được đưa đi mất. Một gã răng sún tiến đến bên cạnh Vương Vĩ Tông, giọng hằn học như thể có thù oán sâu nặng với hai người kia: "Anh Vương, cứ để bọn nó đi như thế sao?" "Sao mà được? Tao còn muốn lột da tụi nó nữa kìa. Giờ mày tìm cách khống chế Mã Quang Toàn trước, đánh ngất rồi nhốt lại, sau đó thì..." Vương Vĩ Tông ghé sát tai gã kia, thì thầm dặn dò. Tên đó gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi. Về đến biệt thự, Thương Hoằng Uyên không nói không rằng, đạp cửa phòng Phó Nhạc Dương rồi đá cho hắn tỉnh dậy: "Thu dọn đồ đi, lập tức rút lui." "Không báo cho ông Thịnh à?" Tiết Linh vừa thu dọn mấy bình nước ở tháp chứa, vừa hỏi lại. Trong lòng cô vẫn có thiện cảm với Thịnh Chi Thành, ít nhất ông ta là một người ba tốt. "Nửa tiếng sau mà cô còn chưa dọn xong mấy cái tháp nước đó, tôi để cô ở lại luôn." Dứt lời, Thương Hoằng Uyên xoay người rời khỏi phòng tắm của Phó Nhạc Dương. Tiết Linh và Phó Nhạc Dương nhìn nhau. Ý của anh là có thể đi gọi Thịnh Chi Thành đúng không?