Chương 19: Kho vũ khí

Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi

Tài Lai Lai 16-09-2025 23:33:30

Thời điểm ấy, tình hình giữa loài người và lũ xác sống bên ngoài đã tạm ổn định. Các căn cứ được lập ra từ giai đoạn đầu đều đã nằm dưới quyền kiểm soát của chính phủ. Vậy nên họ bắt đầu triển khai kế hoạch thanh trừng thành phố S, ít nhất cũng để điều tra nguồn gốc của đại dịch. Khi quân đội tiến vào được tới kho vũ khí ở khu vực này, họ chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu. Theo lời mô tả, vì một nguyên nhân không rõ ràng nào đó, toàn bộ kho vũ khí đã bị ô-xy hóa đến mức gần như không còn gì sử dụng được. Hơn nữa, đến thời điểm đó, lũ xác sống đã tiến hoá đến mức đạn thông thường không thể xuyên thủng. Phải dùng đến vũ khí hạng nặng như súng cối mới có tác dụng, còn mấy khẩu súng lục về cơ bản chẳng khác gì gãi ngứa cho chúng. Nhưng giờ toàn bộ số đạn đã được Tiết Linh thu vào không gian, sẽ không có chuyện bị hỏng hóc. Chỉ cần tìm thêm được kho chứa súng, cô có thể bắt đầu học cách sử dụng vũ khí hạng nặng ngay lập tức. Nghĩ đến đây, Tiết Linh càng thêm quyết tâm. Sau quá trình thu gom triệt để, cô phát hiện ra một căn phòng khá kỳ lạ. Nó chỉ tầm ba mét vuông, kẹp giữa hai kho hàng lại không có cửa ra vào. Hai bên kho đều để lại chút không gian tạo thành khoảng trống ở giữa, nhưng nếu chỉ vào từng kho thì hoàn toàn không thể phát hiện ra sự tồn tại của căn phòng đó. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, nhưng bốn bức tường trắng xung quanh lại có vô số vết cào xước chằng chịt. Ba người đứng thảo luận một hồi vẫn không nghĩ ra công dụng của căn phòng nên quyết định bỏ qua. Năm tiếng rưỡi sau, toàn bộ kho vũ khí đã bị dọn sạch sẽ. Ba người kéo thang ra, lần lượt trèo lên tầng mặt đất, chuẩn bị rời đi. Tiết Linh khom lưng vẫy tay, toàn thân rã rời: "Tôi hết sức rồi, nghỉ một lát đi." "Ra xe mà nghỉ, thoải mái hơn." Phó Nhạc Dương vừa nói vừa định bước tới đỡ cô, ai ngờ Thương Hoằng Uyên đã đi đến trước, một tay ôm ngang chân, bế cô như bế một cái gối bông rồi nhét thẳng vào xe bán tải, còn thắt dây an toàn đàng hoàng cho cô. Tiết Linh ngồi đó, ngơ ngác mất mấy giây, hoàn toàn không nghĩ ra được sao lại thành ra thế này. Phó Nhạc Dương cũng há hốc miệng, đứng đực ra như trời trồng. Thương Hoằng Uyên vòng qua bên kia xe, tiện chân đá nhẹ một cú: "Lên xe đi!" Phó Nhạc Dương lập tức leo lên hàng ghế sau. Tiết Linh quay đầu nhìn người đang cầm lái, mở miệng muốn nói gì đó: "Anh..." Anh chỉ nhàn nhạt đáp một câu, tay đặt hờ lên vô lăng: "Cô đi chậm quá, tiện tay giúp một chút. Không thích thì về chạy bộ rèn luyện thể lực đi." Tiết Linh suýt nữa quên mất mình định nói gì, trong đầu giờ chỉ còn lại hai chữ "chạy bộ". Cuối cùng cô đành gượng cười: "Anh chưa cài dây an toàn." Thương Hoằng Uyên đạp ga, xe phóng vút đi. Lực đẩy dán chặt cô vào ghế, khiến cô cảm nhận rõ ràng tâm trạng như đang hờn dỗi từ phía anh, cô đành ngậm miệng lại, không dám nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng cô thì đang thầm mắng. [Hứ! Nói là tuân thủ luật giao thông cơ mà. Đúng là đồ tiêu chuẩn kép!] Khi cả ba về đến khu nhà Phương Phương Viên thì trời đã tối mịt. Cổng chính hôm nay có hai bảo vệ trực, thấy chiếc bán tải của họ liền bước ra mở cổng. Tiết Linh nhìn ra ngoài, cảm thấy ánh mắt của hai bảo vệ kia có gì đó là lạ. Ba người vừa bước vào khu căn hộ, còn chưa kịp lên tầng thì phía sau vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ. Phó Nhạc Dương đi sau cùng, quay đầu mở cửa, là Thịnh Chi Thành. Sắc mặt ông ta khó coi vô cùng, ra hiệu cho hắn tránh đường. "Để anh ấy vào đi." Thương Hoằng Uyên lên tiếng, Phó Nhạc Dương lập tức nghiêng người mời Thịnh Chi Thành vào. Dáng người ông ta cao lớn, khí chất trầm ổn, đúng chuẩn hình tượng của một doanh nhân thành đạt. Nhưng hôm nay ông ta lại không mặc áo polo, quần tây, mà khoác lên người bộ đồ thể thao đen sì, đeo khẩu trang kín mít, trông rất kỳ quặc. Tiết Linh nhìn ông ta một lúc, não bắt đầu bật chế độ tưởng tượng. Hình tượng tổng tài tráng niên thế này mà đứng cạnh một mỹ nhân mặc sườn xám thì quả thật quá hợp, vừa sang trọng, vừa quý phái Ngay lúc ấy, sau đầu cô đột nhiên đau nhói. Ý tưởng còn chưa nghĩ xong đã bị cắt ngang. Cô xoa chỗ bị đánh, không biết là cái gì đập trúng mình. Phó Nhạc Dương ngốc ngốc ngơ ngơ, chắc chắn không phải hắn. Vậy thì chỉ còn lại tên nam chính ác ma kia. Tiết Linh bĩu môi, thầm rủa: "Đúng là phiền phức." Thương Hoằng Uyên có vẻ khá tin tưởng Thịnh Chi Thành, không hề cảnh giác mấy. Phó Nhạc Dương và Tiết Linh cũng tò mò, định cùng đi theo xem thử. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, giữa hai chân mày Thịnh Chi Thành đã hằn rõ nếp nhăn sâu như hình chữ xuyên. Ông ta nhìn ba người trước mặt, đề nghị bọn họ cũng thay trang phục màu đen. Tiết Linh và Phó Nhạc Dương nhanh chóng thay sang bộ đồ thể thao đen tuyền, còn Thương Hoằng Uyên thì lại chọn một chiếc sơ mi đen có hoa văn chìm. Tiết Linh để ý nhìn kỹ một chút, hoa văn chìm trên áo là hình rồng. Đúng là người không biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào. May mà hoa văn ấy không phản quang nên Thịnh Chi Thành cũng không phản đối. Sau khi rời khỏi nhà, cả nhóm đều không bật đèn pin. Hệ thống đèn chiếu sáng dọc các con đường trong khu dân cư đã tắt ngúm tự bao giờ. Khi bốn người đến trước căn biệt thự của Thịnh Chi Thành, ông ta bước tới trước, gõ ba dài hai ngắn rồi lại lặp lại hai lần nữa thì cửa mới chịu mở ra. Người ra mở cửa là vợ của ông ta, đeo khẩu trang đen kín mặt. Chờ mọi người vào hết, bà ta nhìn ra ngoài vài lần, xác nhận không có ai theo dõi rồi mới đóng chặt cửa lại. Không khí chẳng khác gì phim điệp vụ. Tiết Linh cảm thấy tò mò đến phát điên: "Rốt cuộc là chuyện gì mà nghiêm trọng đến vậy?" "Cả khu trung tâm thành phố vẫn còn điện, vậy mà đường trong Phương Phương Viên lại tối om. Nếu là lỗi ở tuyến chính thì máy phát dự phòng đâu?" Phương Phương Viên vốn là khu nhà ở cao cấp, dù có thiên tai thì hệ thống điện và nước sinh hoạt vẫn phải được đảm bảo. Đèn đường không hoạt động rõ ràng là chuyện bất thường. Thịnh Chi Thành bước vào nhà, tháo khẩu trang, thở dài một hơi. "Đèn đường bị đội bảo vệ đập hỏng hết rồi. Đèn trong nhà tôi dùng điện từ máy phát riêng. Còn toàn bộ hệ thống điện chung đã bị họ ngắt." Vợ ông ta cũng gần năm mươi, nhưng trước đây được sống sung túc nên làn da hầu như không có dấu vết của thời gian. Thế mà chỉ mới tận thế chưa đầy một tuần, tóc mai bà ta đã lấm tấm bạc. "Lúc đầu khu này còn chia làm hai phe là chủ nhà và bảo vệ. Giờ thì phức tạp hơn, bên bảo vệ hứa hẹn cung cấp thức ăn và nước, không ít cư dân đã nghe theo, hình thành một nhóm gọi là Hội Đồng Tâm." "Hôm qua tôi có hỏi cậu Thương về kế hoạch rời khỏi thành phố S. Một số người không muốn rời đi, vì nghĩ khu biệt thự này đủ an toàn để chờ cứu viện. Nhưng cũng có vài hộ đồng ý với tôi, muốn đi theo cậu ấy." "Người tôi muốn cho các cậu xem... là cậu ta." Thịnh Chi Thành đẩy cánh cửa phòng ngủ tầng một. Trên giường có một người đàn ông. Anh ta còn trẻ nhưng mặt mũi bầm tím, thân thể đầy vết trầy xước. Sau lưng còn có một vết thương dài sâu đến rợn người. Tiếng thở nặng nề vang lên như chiếc xe máy cũ sắp hỏng. "Đây là Lương Vũ Hàng, người định rời đi cùng chúng ta." Giọng Thịnh Chi Thành trầm xuống: "Cậu ấy sống cùng người yêu. Tối nay bị đội bảo vệ truy sát, tôi thừa dịp trời tối mới đưa cậu ấy về được. Cậu ấy trốn ra từ căn biệt thự bị đội bảo vệ chiếm giữ, mắt phải tạm thời bị mù, chân phải bị gãy, nội tạng bên trong chắc cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Cậu ấy kể, đám bảo vệ cố tình phá đèn đường là để chiếm quyền kiểm soát khu biệt thự. Ai không chịu nhập bọn đều bị bắt đi. Bị bắt rồi thì cũng như cậu ấy, bị đánh đập rất tàn nhẫn. Phụ nữ thì bị dùng vào mục đích dơ bẩn." Tiết Linh nghe đến đây thì máu nóng bốc lên đầu: "Lũ khốn nạn, để tôi đi tặng cho mỗi đứa một quả lựu đạn!" Kể từ sau khi gom được trọn kho vũ khí, giọng điệu của cô cũng cứng cỏi hơn hẳn. Dù gì thì cũng chẳng ai có thể chống lại một kho tên lửa trong tay cô cả. Thương Hoằng Uyên liếc cô một cái. Máu nóng vừa bốc lên chưa kịp cháy thì đã bị dội gáo nước đá, cô đành cụp mắt im lặng. [Biết rồi, nói thì nói vậy thôi, người quyết không phải là tôi. ]